Chương 120: Để em gặp được chị
Mục Thanh Ngô ngồi trong phòng sách nhà mình, màn hình máy tính trước mặt sáng lên, từng hàng chữ đen ngắn gọn hiện lên trên hồ sơ, năm tháng trôi đi, mọi thứ rất qua loa, nhưng là quá khứ đẫm máu của một người sống sờ sờ.
Bởi vì Tần Ý Nùng hiện tại lớn mạnh như thế, giống như đỉnh núi vững như bàn thạch không có ngày đổ trong giới giải trí, mới khiến người ta không có cách nào tưởng tượng Tần Ý Nùng của quá khứ cũng có giai đoạn bơ vơ như thế, bị người ta chỉ trích, chịu trăm ngàn người mắng chửi, trăm miệng khó giải thích.
Cho dù Mục Thanh Ngô là người ngoài không chút liên quan gì tới Tần Ý Nùng, cũng không thể không động lòng, đỏ vành mắt. Hà tất phải dồn ép một cô gái tuổi đời non trẻ như vậy vào đường cùng? Vượt qua quá khứ, Tần Ý Nùng còn có ngày mai, không vượt qua quá khứ, chính là vĩnh biệt, đám truyền thông kia trước giờ chưa từng nghĩ rằng bọn họ đang dùng dao giết người.
Cho dù Tần Ý Nùng lập tức chết đi, truyền thông cũng sẽ nặn ra tin tức đen tối trong máu cô ấy, ép cạn từng giọt máu đáng giá còn lại.
"Đẹp cộng thêm khác biệt, liền trở thành tội", những ác ý vô duyên vô cớ như thế, mỗi giây mỗi phút đều xảy ra tại mọi hang cùng ngõ hẻm trên thế giới.
Đoạn phỏng vấn của Tần Hồng Tiêm lộ ra trăm ngàn khe hở, phàm là người có năng lực phán đoán, sẽ không dễ dàng tin tưởng, nhưng phần đông sẽ không ai để ý thật giả, cùng giới giải trí sản sinh ra lũ người ô hợp ăn thịt hút máu người sống qua ngày, "luật pháp không ngăn được đám đông", cho nên bọn họ không chút kiêng dè nâng cao ngọn cờ chính nghĩa giải phóng mặt tối của nhân tính, càn rỡ hủy hoại tất cả sự vật đẹp đẽ, chỉ để thỏa mãn sở thích biến thái của mình.
Thứ càng khiến Mục Thanh Ngô cảm thấy đau xót chính là, chuyện cũ này thật ra không khó điều tra, nhưng thời gian đã trôi đi mười hai năm, ai sẽ đào sâu nghiên cứu chân tướng sự việc năm đó đây? Người sáng mắt vừa nhìn là biết giả, như vậy thì thế nào? Những tổn thương Tần Ý Nùng phải chịu đựng vĩnh viễn cũng không biến mất, những kẻ bình luận ác ý cũng sẽ sống vô tư thoải mái, sẽ không phải chịu bất kì trừng phạt nào. Những người mắng chửi Tần Ý Nùng năm đó, có thể hiện tại vẫn còn đang mắng chửi cô ấy, hoặc là sẽ chĩa mũi dùi vào một người khác, bọn họ mãi mãi sẽ không hối cải.
Cho dù mười hai năm sau, đoạn video này được công bố với mọi người, chẳng qua cũng chỉ để đám người kia có chuyện để bàn luận sau bữa cơm tối, xé rách từng vết lại từng vết thương của người bị hại, lấy màu tươi làm rượu, để bọn họ "thưởng ngoạn". Hoặc là trên mạng sẽ hình thành những cuộc thảo luận lớn rằng đừng bạo lực ngôn từ, người người hối hận suy nghĩ lại, náo nhiệt mấy hôm, sẽ lại hồi phục nguyên trạng, tiếp tục "hành vi bạo lực" của mình, những lời mắng chửi không giới hạn, mãi đến khi người bị hại tiếp theo xuất hiện trong tầm mắt của công chúng, sau đó lại lặp lại vòng tuần hoàn.
Người bị hại luôn luôn tăng lên, kẻ hại người vĩnh viễn tiêu diêu ngoài vòng pháp luật, thậm chí không nghĩ rằng bản thân đang làm sai.
Có thể dự đoán được hiện thực lạnh lẽo khiến Mục Thanh Ngô cảm thấy bất lực nặng nề.
Bản thân ở trong giới nhiều năm như thế, bạo lực mạng không chỉ xảy ra trên người nghệ sĩ, người quản lí như bọn họ cũng sẽ gặp phải. Fan nghệ sĩ không hài lòng với đoàn đội của nghệ sĩ, có một số fan sẽ nhắn tin riêng với nhân viên đoàn đội, phát biểu phát ngôn quá khích, người cực đoan còn có thể trực tiếp công kích lên cơ thể. Tin nhắn cá nhân của Mục Thanh Ngô luôn trong trạng thái đóng chặt, không ai có thể hoàn toàn làm được việc không quan tâm tới bình luận của người khác, cho dù đối phương có đang nói nhăng nói cuội. Trong đoàn đội cũng có một người trẻ tuổi bị mắc tới mức trầm cảm nhẹ, là trợ lí của nghệ sĩ nam mà cô ấy dẫn dắt trước đây, fan bạn gái của nghệ sĩ đó làm nhục trợ lí bằng mọi cách, không nói trên mạng, mà mắng chửi ngay trước mặt, sau đó không chống được áp lực đã đổi nghề.
Mục Thanh Ngô thấy mãi thành quen với bạo lực mạng, cũng dần dần tê liệt, khuyên nghệ sĩ và đoàn đội nghĩ thoáng một chút, có thể đóng tin nhắn riêng thì đóng tin nhắn riêng, có thể không đọc bình luận thì đừng đọc bình luận, cảm thấy áp lực tinh thần lớn thì nhanh chóng tìm bác sĩ tâm lí để giải tỏa, hoặc là xin nghỉ phép để thả lỏng, dùng mọi cách bảo vệ bản thân cho tốt. Nhưng trong đêm tối, cô ấy đột nhiên cảm thấy bi thương trào lên từ trong lòng.
Rõ ràng họ không làm sai bất kì chuyện gì, tại sao phải chịu những lời vu khống cùng tổn thương vô duyên vô cớ như vậy?
Tại sao thế giới này lại như thế? Lương thiện như cận kề vực sâu, ác độc lại tung hoành không kiêng kị, châm biếm lí trí ấm áp. Trước giờ đều như vậy, sẽ là đúng sao?
Điện thoại trên bàn ù ù rung lên.
Mục Thanh Ngô đè tờ giấy lên mí mắt ươn ướt, cầm điện thoại lên.
Đường Nhược Dao trả lời tin nhắn của cô ấy.
[Trước mắt không cần ạ, ngay mai em còn phải quay phim, khóc nhiều quá mắt không tiêu sưng được]
Mục Thanh Ngô: [Ừ, vậy lúc nào em muốn biết thì nói với tôi]
Đường Nhược Dao: [Vâng]
Mục Thanh Ngô nghĩ nghĩ, biết rõ sự việc không có cách nào cứu vớt, nhưng vẫn gõ chữ gửi cho cô: [Đừng buồn quá, tất cả đã là chuyện của quá khứ rồi]
Trước mắt Đường Nhược Dao lại mơ hồ, cô giơ mu bàn tay gạt đi nước mắt, vội vàng trả lời: [Vâng, em đi tắm đã]
Chính là bởi đã là quá khứ, cho nên cô mới buồn như thế.
Người Đường Nhược Dao đặt trên đầu quả tim, cô ước gì có thể đem toàn bộ những điều tốt đẹp nhất trên thế giới cho cô ấy, lại trải qua quá khứ đau thương như thế, nhưng bản thân lại như cơn nước lũ cách cô ấy một quãng thời gian, không làm được gì hết!
Mục Thanh Ngô: [Đi đi]
Mục Thanh Ngô lướt qua những tài liệu trong hồ sơ trên mặt bàn thêm một lần, đóng máy tính lại. Thật ra cô ấy chưa điều tra đến chuyện mấu chốt, chủ yếu là một số thứ linh tinh vụn vặt. Tiếp tục điều tra có lẽ càng ngày càng khó khăn, cho nên cũng càng cần nhiều thời gian.
Nếu nói lúc mới đầu mục đích Mục Thanh Ngô điều tra Tần Ý Nùng chỉ là vì giúp đỡ Đường Nhược Dao vượt cửa ải, lúc này phần lớn đều xuất phát từ ý nguyện của bản thân. Cô ấy muốn biết, thế giới không phân thiện ác này đã làm thế nào để mài mòn một người lương thiện có góc cạnh thành dáng vẻ như hiện tại.
... Chỉ là có chút tiếc tiền.
Với những bí mật về đại Ảnh hậu Tần, muốn biết càng sâu, thì giá cả càng đắt đỏ.
Mục Thanh Ngô vừa đi ra cửa vừa xoa bóp chiếc gáy đau nhức của mình, bước chân ngừng lại, khẽ xì một tiếng, ngày mai phải thảo luận vấn đề chia đôi chi phí điều tra với Đường Nhược Dao mới được, không thể để một mình cô ấy trả hết.
Nếu Đường Nhược Dao cưới được Tần Ý Nùng thì không sao, ngộ nhỡ không cưới được, bản thân không phải vừa lỗ vốn vừa mất con dâu sao? Chuyện làm ăn này quá lỗ rồi.
...
Đường Nhược Dao mặc áo tắm ngồi trên giường, mí mắt hơi sưng đỏ, cầm điện thoại trên đầu giường lên, gửi lì xì cho Tần Ý Nùng.
[Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi]
Tần Ý Nùng chậm chạp không lĩnh.
Đường Nhược Dao tự ghi âm một đoạn thoại vào trong phần mềm, sau đó mở ra nghe thử, giọng nói ngoài chút trầm thấp, không có gì khác thường, mới yên tâm gọi điện thoại cho Tần Ý Nùng.
Cửa đối diện chỉ bật một chiếc đèn tường màu vàng nhạt, Tần Ý Nùng vùi nửa mặt vào trong gối, hơi thở nặng nề, đang vào thời khắc quan trọng, tiếng chuông đột nhiên vang lên, giống như tiếng chuông gọi ban mai, ngũ quan vô cùng mẫn cảm đột nhiên đứt đoạn, cả người kẹt giữa lưng chừng không lên không xuống được.
Đầu ngón tay của cô ấy khựng lại, chậm chạp phân vân giữa mặc kệ không quan tâm và nhìn xem là ai, cắn môi lựa chọn vế sau.
Bàn tay rảnh rỗi vơ lấy điện thoại.
Màn hình cuộc gọi tới hiển thị: Đường Nhược Dao.
Ban nãy cả đầu óc Tần Ý Nùng đều nghĩ về Đường Nhược, bây giờ đột nhiên nhìn thấy tên đối phương, lòng bàn tay đột ngột nóng bỏng.
Cô ấy không thể nghe cuộc gọi này, ngộ nhỡ cô ấy nghe, nghe được âm thanh người thật, khả năng thế này thế kia ngay tại trận rất lớn, không phải bại lộ hết trong điện thoại sao.
Tần Ý Nùng ấn từ chối, gửi tin nhắn đi: [Đang bận, đợi chút]
Đường Nhược Dao nhanh chóng trả lời: [Vâng]
...
Tần Ý Nùng đi rửa tay rồi quay lại, đáy mắt nhuộm lên một tầng hồng, vô cùng tươi đẹp, cô ấy gọi lại, mang theo ý cười hỏi: "Sao thế?"
Giọng nói của người phụ nữ ấy vẫn dịu dàng như trước giờ, đặc biệt là cùng với sự gần gũi trong hai ngày nay của hai người, càng lộ ra vẻ dịu dàng như nước khác hẳn với người khác. Mũi Đường Nhược Dao lại chua xót, hé miệng, muốn nói gì đó, nhưng sợ lộ ra tiếng thút thít của mình, lại đóng chặt miệng.
Tần Ý Nùng không chờ được phản ứng của cô, khẽ phát ra một tiếng mũi: "Ừm?"
Bên tai đột nhiên truyền tới những tiếng máy bận.
Tút tút tút.
Đường Nhược Dao cúp điện thoại.
Tần Ý Nùng: "..."
Con nhóc này báo thù vừa rồi cô ấy cúp điện thoại sao? Đường Nhược Dao đâu phải là người nhỏ nhen như kia chứ.
Đường Nhược Dao đổi thành tin nhắn: [Cô còn chưa lĩnh lì xì của em]
Tần Ý Nùng nhấp vào cuộc trò chuyện, lĩnh lì xì của đối phương, hỏi: [Sao lại đột nhiên ngắt điện thoại]
Đường Nhược Dao: [Nhớ cô quá]
Tần Ý Nùng: [???] Nhớ mình cho nên cúp điện thoại, đây là logic gì thế?
Đường Nhược Dao khẽ cong khóe môi: [Nhớ khi hai chúng ta còn ở thị trấn X, có thể chung chăn chung gối]
Những lời này của Đường Nhược Dao quá to gan rồi.
Tần Ý Nùng vừa mới làm xong chuyện kia, liền có loại cảm giác túng quẫn khi bị vạch trần tâm tư bí mật, may mà lúc này Đường Nhược Dao không nhìn thấy, cô ấy để mặc cho hơi nóng trào lên, đỏ ửng cả khuôn mặt mình.
Đường Nhược Dao tiếp tục rớt liêm sỉ: [Cô không nhớ em sao?] Cô vẫn nhớ Tần Ý Nùng đang độ tuổi như lang như sói, dáng vẻ mê hoặc hòa tan thành nước trong lòng mình.
Tần Ý Nùng: [Đối phương còn ba giây online.jpg]
[Em sai rồi em sai rồi] Đường Nhược Dao vội vàng gõ chữ.
Tần Ý Nùng khẽ hừ một tiếng.
Con thỏ con này, dám trêu đùa lên đầu lên cổ mình, nếu không phải...
Tần Ý Nùng nghiến răng.
Bỏ đi, nhịn em ấy thêm đôi ngày nữa.
Tần Ý Nùng tuyệt tình nói: [Offline đây, tạm biệt]
Đường Nhược Dao: [Em thật sự sai rồi cô Tần ơi, tha thứ cho em đi mà]
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, Tần Ý Nùng nhìn yêu cầu gọi video hiện lên trên màn hình, ấn nghe, thu nhỏ cửa sổ, gõ chữ nói: [Tôi phải gọi video với con gái rồi]
Đường Nhược Dao biết ý, ngoan ngoãn nói: [Vâng ạ, cô gọi điện đi, gọi xong thì trả lời em, em đọc sách một lúc]
Tần Ý Nùng ngẩn ra.
Không biết là vì thái độ ngày càng tự nhiên của Đường Nhược Dao với con gái mình, hay là vì Đường Nhược Dao chờ đợi cô ấy giống như chuyện đương nhiên.
Giọng nói trẻ con nghi hoặc của Ninh Ninh truyền tới từ loa thoại: "Mẹ, sao mẹ không nói gì ạ?"
Tần Ý Nùng hoàn hồn, nói: "Mẹ đang tìm tai nghe."
Ninh Ninh: "Vậy con đợi mẹ ạ."
Tần Ý Nùng đeo xong tai nghe, gửi tin nhắn cho Đường Nhược Dao: [Ừ, nếu buồn ngủ thì em ngủ trước đi nhé] Mới hoàn toàn nhấp vào giao diện gọi video.
Nói chuyện với bạn nhỏ nửa tiếng đồng hồ.
Gần đây bạn nhỏ đang học vẽ, cho cô ấy xem bức vẽ của mình, bà ngoại, mẹ cùng một cô gái mặc váy hồng buộc tóc sừng bò, ba người nắm lấy tay nhau, Tần Ý Nùng đứng ở giữa.
Còn học được một bài hát mới, lần trước Tần Ý Nùng về nhà cô bé còn chưa học thuộc, lần này cô bé bảo Kỷ Thư Lan cầm điện thoại, bản thân ngồi trên ghế đàn piano, sống lưng cơ thể nhỏ bé thẳng tắp, góc mặt nghiêm túc, ra hình ra dạng đàn một khúc piano.
Tần Ý Nùng không có trình độ gì với phương diện âm nhạc, lúc nhỏ từng tự học chơi đàn điện tử, không có giáo viên, cô ấy tự luyện bừa với phổ nhạc, sớm đã quên hết nốt nhạc. Bài hát Tần Gia Ninh đàn không ngắn, như nước chảy mây trôi, tiết tấu rất nhanh, nếu nhắm mắt lại, căn bản không nghe ra đây là bạn nhỏ chưa tới bốn tuổi đàn lên.
Ngón tay của Tần Gia Ninh đặt xuống nối nhạc cuối cùng, đứng lên giống như một nhà diễn tấu piano, khom lưng về hướng ống kính.
Tần Ý Nùng ra sức vỗ tay, khen ngợi nói: "Ninh Ninh giỏi quá!"
Bạn nhỏ cười lên, còn có chút xấu hổ.
Kỷ Thư Lan nói vào điện thoại: "Giáo viên piano nói con bé rất có thiên phú, đã đàn được những bài nhạc cấp sáu rồi."
Tần Gia Ninh nhón chân bẻ tay Kỷ Thư Lan, Kỷ Thư Lan cười cười nhìn cô bé cướp điện thoại, đi sang một bên, nhỏ tiếng nói với Tần Ý Nùng: "Bà ngoại cứ làm quá ấy ạ, con còn chưa đàn tốt." Ngừng một lúc, lại nói, "Mẹ ơi, mẹ thích nghe gì, con học rồi sẽ đàn cho mẹ nghe."
Kỷ Thư Lan cười mãi cười mãi, đột nhiên cảm thấy hoang mang.
Tần Gia Ninh bất luận học cái gì cũng đều học một biết mười, tốc độ cực kì nhanh, dường như tất cả giáo viên đều thích cô bé, giáo viên dạy mỹ thuật nói sau này cô bé có thể là họa sĩ, giáo viên dạy piano cảm thấy cô bé có thể nghiên cứu sâu phương diện này, sau này trở thành nhà biểu diễn, còn có cái gì đàn violon, thư pháp gia, tóm lại đều coi con bé như bảo bối, ai cũng muốn tranh giành.
Điều này khiến Kỷ Thư Lan nhớ tới mẹ đẻ Tần Lộ Nùng của Ninh Ninh, bộ gen thiên tài quả thật sẽ di truyền. Khi gia đình chưa rơi vào cảnh kiệt quệ, Tần Lộ Nùng cũng từng học qua một lớp âm nhạc, lúc đó cô ấy đã lộ ra vẻ thiên tài khác hẳn người thường, giáo viên kinh ngạc coi Tần Lộ Nùng như thần đồng, mới mấy tuổi nhưng cách ăn nói rất rõ ràng nói với Kỷ Thư Lan, ước mơ có một ngày được biểu diễn tại phòng hòa nhạc Wiener Musikverein tại Vienna, sau đó gia cảnh không có cách nào tiếp tục theo học, cộng thêm Tần Ý Nùng ra đời, trong nhà nhiều thêm một miệng ăn, Kỷ Thư Lan không cho Tần Lộ Nùng đi học nữa.
Tần Lộ Nùng hiểu chuyện từ bé, biết trong nhà không có tiền, không thể học âm nhạc liền ra sức học hành, không hề oán trách một câu. Nhưng Kỷ Thư Lan vẫn rất hổ thẹn, cứ cảm thấy nợ Tần Lộ Nùng, là lỗi của bà mới khiến thiên phú của Tần Lộ Nùng bị dập tắt, cho nên vô thức bồi thường. Cho dù sau này Tần Lộ Nùng đi theo con đường học vấn vẫn tiếp tục thiên phú của bản thân, liên tục nhảy lớp, thi đỗ trường danh tiếng, lại nhận được học bổng du học toàn phần, sau khi tốt nghiệp liền vào làm ở sở nghiên cứu sinh vật đầu ngành, dấn thân vào sự nghiệp vĩ đại có ý nghĩa quan trọng với sự tiến bộ của nhân loại.
Kỷ Thư Lan còn cảm thấy, nếu không phải bà vô dụng, Tần Lộ Nùng đã có thể thực hiện ước mơ thuở nhỏ của chính mình, mặc bộ lễ phục xinh đẹp lên người, biểu diễn tại hội trường âm nhạc nổi tiếng toàn thế giới, gặt hái được những tràng pháo tay như pháo rang.
Nhìn Ninh Ninh, bà giống như nhìn thấy Tần Lộ Nùng lúc trước. May mà, Ninh Ninh có Tần Ý Nùng bảo vệ cô bé không lo cái ăn cái mặc suốt một đời, bình an vui vẻ.
Cả đời Kỷ Thư Lan sống trong tủi hổ, đầu tiên là cố chấp không tỉnh ngộ với vấn đề liên quan đến Tần Hồng Tiêm, hại hai đứa con gái không cách nào trưởng thành trong môi trường lành mạnh, sau đó là thiên vị Tần Lộ Nùng vô điều kiện, lạnh nhạt với đứa con gái nhỏ nên nhận được sự bảo vệ, hơn thế là khi Tần Hồng Tiêm nói nhăng nói cuội làm tổn thương Tần Ý Nùng lại lựa chọn im lặng không lên tiếng, khiến Tần Ý Nùng chịu bao nhiêu sự sỉ nhục. Bây giờ già cả tàn tật, nhưng vẫn liên lụy Tần Ý Nùng dùng quãng đời còn lại để chăm sóc cho bà.
Những thứ khác đã không có cách nào vãn hồi, nhưng ít nhất, bà không thể để Tần Ý Nùng tiếp tục bị bà liên lụy như thế, Tần Ý Nùng vẫn còn cuộc đời phía trước.
Ánh mắt Kỷ Thư Lan bình tĩnh lại, nhích lại tới trước camera, hỏi: "Khi nào đóng máy?"
"Còn chưa tới một tháng nữa, sao thế ạ?"
"Mẹ có chuyện muốn nói với con."
"Nói trong điện thoại không được sao ạ?"
"Không tiện lắm." Kỷ Thư Lan nói.
"Vâng." Tần Ý Nùng chỉ nghi hoặc giây lát, không đặc biệt đặt lời Kỷ Thư Lan trong lòng. Không vội, có lẽ cũng không quá quan trọng. Hoặc là, Kỷ Thư Lan nói bất cứ chuyện gì, đối với cô ấy mà nói, cũng không phải quá quan trọng. Bà là một kí hiệu gắn mác "mẹ", cho dù là Kỷ Thư Lan hay Lý Thư Lan, Tần Ý Nùng cũng phải tận hiếu, không có bất kì điều gì khác biệt.
Huyết mạch tình thân, bốn chữ này, đối với Tần Ý Nùng mà nói, đại diện chỉ có một mình Tần Lộ Nùng, Ninh Ninh là vì cô ấy yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Tần Ý Nùng từng hận Kỷ Thư Lan, hơn nữa vô cùng hận. Lúc nhỏ vô cùng khát vọng tình mẹ lại không nhận được, cho nên yêu hận đan xen, sau khi xảy ra chuyện của Tần Hồng Tiêm, liền triệt để thăng cấp thành oán hận. Có một khoảng thời gian dài Tần Ý Nùng không về nhà, trừ phi Tần Lộ Nùng về nước, cô ấy biểu diễn một màn gia đình hòa hợp mang tính tượng trưng. Cô ấy tính kế Tần Hồng Tiêm, giúp Kỷ Thư Lan ly hôn, là vì Tần Lộ Nùng ở nước ngoài không yên tâm Kỷ Thư Lan.
Cùng với sự dịch chuyển của thời gian, Kỷ Thư Lan trở thành trách nhiệm cô ấy phải gồng gánh trên vai, Tần Ý Nùng chưa từng tha thứ cho những sai lầm mà Kỷ Thư Lan phạm phải, chỉ là mệt rồi, lười hận, không tình nguyện nhớ lại quá khứ cho thêm phiền não.
Ngắt cuộc gọi, Tần Ý Nùng rời giường đi rót nước, bưng cốc nước đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài ngẩn người.
Yên lặng nghĩ chút chuyện, cô ấy cứ cảm thấy đã quên thứ gì đó.
Đột nhiên Tần Ý Nùng giơ tay vỗ lên trán mình, sắc mặt lướt qua vẻ ảo não, nhanh chân đi tới đầu giường, cầm điện thoại lên, quả nhiên thấy mấy tin nhắn tới từ Đường Nhược Dao ở bên trong.
[Gọi xong chưa ạ?]
[Em có chút vấn đề trong kịch bản muốn thảo luận với cô]
[Một tiếng rồi, muộn vậy mà con gái chị vẫn chưa ngủ sao? Trẻ con ngủ không đủ giấc sẽ không tốt cho sự phát triển của cơ thể] [Tủi thân.jpg]
[Em ngáp rồi]
[Cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi]
Tin nhắn cuối cùng là năm phút trước, Tần Ý Nùng vội vàng lĩnh lì xì, trả lời: [Xong rồi, ngại quá, vừa nghĩ chút chuyện nhập tâm quá, quên nói với em]
Đường Nhược Dao nhanh chóng trả lời: [Đang nghĩ gì thế]
Đột nhiên dây thần kinh tán tỉnh của Tần Ý Nùng động đậy, như những lời ngọt ngào cô ấy có thể hạ bút thành văn khi còn trong quan hệ bao nuôi Đường Nhược Dao, thế là tay nhanh hơn não, hai chữ nhảy nhót dưới đầu ngón tay.
[Nhớ em]
Đường Nhược Dao: "!!!"
Cô bật dậy khỏi giường, phát huy tốc độ kiệt xuất đã luyện được từ chỗ Tần Ý Nùng, tay nhanh như tia chớp chụp lại màn hình.
Tần Ý Nùng: "!!!"
[Tin nhắn hệ thống: T đáng yêu thu hồi một tin nhắn]
Đường Nhược Dao nhìn hệ thống hiện thị, đắc ý cười thành tiếng, may mà bản thân liệu sự như thần. Nhưng ảnh chụp màn hình này tạm thời không thể để Tần Ý Nùng nhìn thấy, tránh cho đối phương lần sau sẽ không có cơ hội sai lầm.
Đường Nhược Dao như đuôi sói cố ý giả vờ: [Cô thu lại cái gì thế? Em vừa đi rót nước chưa đọc được]
Tần Ý Nùng thở ra một hơi: [Không có gì, không còn sớm nữa, muốn ngủ chưa?]
Đường Nhược Dao: [Ngủ chung không ạ?]
Tần Ý Nùng: "..."
Đường Nhược Dao dường như có thể dự đoán được biểu cảm nghẹn lời của đối phương, cong môi gõ chữ: [Em nói là ai ngủ của người nấy, cô nghĩ gì thế?]
Tần Ý Nùng: [Tôi không nghĩ gì cả, em đang nghĩ gì thế]
Đường Nhược Dao: [Em nghĩ gì cô không biết sao?] [Quan nhân~.gif]
Đương nhiên Tần Ý Nùng biết, cô ấy càng biết bản thân còn tiếp tục chủ đề này với Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao sẽ càng ngày càng không đứng đắn, thùng rác trong phòng cô ấy sẽ lại nhiều thêm mấy tờ khăn giấy, mức độ vừa phải sẽ thư thái, quá độ sẽ hại thân, ngày mai còn phải quay phim.
Tần Ý Nùng: [Em hoang dại quá.jpg]
Tần Ý Nùng: [Ngủ đây]
Đường Nhược Dao: [Em cũng ngủ đây, ngủ ngon]
[Ngủ ngon] Một phút sau Tần Ý Nùng mới trả lời.
[Không ngủ được có thể gọi điện thoại cho em, em hát cho cô nghe] Đường Nhược Dao tắt đèn, nhìn màn hình điện thoại trong đêm tối mấy phút, thấy đối phương không trả lời, liền nhắm mắt lại.
Lông mi trong màn đêm của cô run lên, rất lâu sau vẫn chưa ngủ được.
Trêu chọc Tần Ý Nùng khiến nội tâm thư thái, nhưng lúc này cơ thể không quá thoải mái.
Cô nhắm mắt thở dài một hơi, nắm chặt lấy chăn, tiếp tục cố gắng tiến vào giấc ngủ.
Một đêm ngủ ngon.
Ngày hôm sau tự nhiên bị đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức, Đường Nhược Dao như cá chép giãy giụa ngồi dậy, tắt báo thức điện thoại, vào nhà tắm đánh răng rửa mặt, đổi quần áo giày dép, mở mắt mèo trên cửa nhìn ra ngoài.
Hôm nay động tĩnh phía đối diện rất sớm, Quan Hạm xuất hiện ở hành lang, vào phòng Tần Ý Nùng, lại đi ra, sau đó Tần Ý Nùng mũ áo chỉnh tề cũng ra ngoài.
Đường Nhược Dao sửa sang tóc, mở cửa ra ngoài.
"Trùng hợp quá." Cô mím môi cười cười, tự nhiên chào hỏi người phụ nữ ấy.
Khóe môi của Tần Ý Nùng như cười như không.
Đường Nhược Dao chủ động mời: "Cùng xuống tầng không ạ?"
"Cùng đi đi," Đôi mắt xinh đẹp của Tần Ý Nùng khẽ cong lên, ý cười thấp thoáng xuất hiện, đi qua trước mặt cô, hương nước hoa theo sự chuyển động trên những sợi tóc của Tần Ý Nùng luồn vào trong mũi Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao gọi cô ấy lại: "Cô Tần."
Tần Ý Nùng nghe thấy quay đầu, trước mặt mơ hồ, sau đó tiến vào trong cái ôm ấm áp.
Tần Ý Nùng khựng lại, nhìn về phía camera hồng ngoại trên hành lang, trong lòng nghĩ có lẽ một cái ôm sẽ không sao, khách sạn này đã hai lần xảy ra vấn đề, có lẽ sẽ không đen đủi đến lần thứ ba.
Thế là cơ thể cứng ngắc trong lòng Đường Nhược Dao dần dần thả lỏng.
Rất nhanh, Tần Ý Nùng cảm thấy không đúng, Đường Nhược Dao ôm cô ấy rất dùng lực, dùng lực tới nỗi dường như bắt đầu run rẩy, hai cánh tay cô siết chặt, cằm gác lên vai cô ấy, rất lâu không động đậy cùng trầm ngâm.
Tần Ý Nùng giơ tay vỗ vỗ lên vai cô.
"Sao thế?" Âm thanh dịu dàng của người phụ nữ ấy vang lên bên tai, khiến Đường Nhược Dao đột nhiên có kích động muốn khóc.
Rõ ràng quanh năm bị ác ý quấn chặt, bị thế gian phụ bạc, nhưng trước giờ Tần Ý Nùng vẫn giống như mặt trời, luôn dốc hết sức có thể cố gắng sưởi ấm cho người bên cạnh.
Đường Nhược Dao không trả lời.
Âm thanh của Tần Ý Nùng lại dịu dàng thêm đôi phần: "Muốn nói với tôi không?"
Đường Nhược Dao sợ lộ ra tiếng thút thít của mình, chỉ lắc đầu, không lên tiếng.
Tần Ý Nùng liền mặc cho cô ôm, cũng không gạn hỏi, bàn tay vẫn đặt trên lưng cô, không buông xuống.
Đường Nhược Dao bình phục cảm xúc kéo dài từ tối qua tới tận bây giờ, ngẩng mặt lên vành mắt đã hơi đỏ, đối diện với ánh mắt ngạc nhiên lo lắng của Tần Ý Nùng, cô giải thích: "Sáng nay em dậy đọc kịch bản, đọc nửa phần sau, nhập vai quá sâu."
Tần Ý Nùng bán tin bán nghi.
Đường Nhược Dao nói: "Xe của đoàn làm phim tới rồi, chúng ta mau xuống dưới thôi."
Cô nói xong liền đi nhanh về phía trước, Tần Ý Nùng nhìn bóng lưng cô có suy nghĩ gì đó. Cô ấy nghiêng đầu nhìn Quan Hạm, Quan Hạm lắc đầu với cô ấy.
Trong nhà xảy ra chuyện sao?
Tần Ý Nùng nhỏ tiếng nói: "Lần trước không phải em lưu phương thức liên lạc của Đường Phỉ sao? Hỏi xem gần đây cậu bé sống thế nào."
Quan Hạm gật đầu.
Tuy trực giác của Tần Ý Nùng nói không phải vì nguyên nhân này, nhưng quả thật cô ấy không nghĩ ra được chuyện gì có thể khiến Đường Nhược buồn bã. Lẽ nào là vì bản thân chăng?
"Tôi đối xử lạnh nhạt với em ấy à?" Tần Ý Nùng lại hỏi.
Lần này Quan Hạm kiên quyết lắc đầu.
Cô Đường rắc đường sắp hôn mê rồi, còn ngọt hơn cả lục thùng rác lúc trước.
Ấn đường Tần Ý Nùng nổi lên một nếp gấp.
Vậy thì tại sao?
Đường Nhược Dao quay đầu gọi cô ấy: "Cô Tần, thang máy sắp tới rồi."
Tần Ý Nùng kịp thời thả lỏng chân mày: "Đến đây."
Thang máy trước mặt mở ra, ba người lần lượt tiến vào, Quan Hạm bất ngờ lên tiếng nói: "Cô Đường, có phải cô quên chuyện gì không?" Khuôn mặt của Quan Hạm vẫn lạnh lẽo không cảm xúc, nhưng Đường Nhược Dao lại đọc được một tia trêu đùa thấp thoáng trong mắt Quan Hạm.
Đường Nhược Dao: "Chuyện gì?"
Quan Hạm: "Trợ lí của cô đâu?"
Đường Nhược Dao: "!!!" Cô lại quên mất Tân Tinh rồi!
Chân tay cô rối loạn muốn đưa tay ra ấn nút thang máy, nhưng cơ thể lại tụt xuống, thang máy đã bắt đầu vận hành rồi.
Đường Nhược Dao: "..."
Quan Hạm hờ hững bổ sung: "Không kịp nữa rồi."
Tần Ý Nùng phì cười thành tiếng, mặt mày cong lên.
Đường Nhược Dao thầm phỉ nhổ bản thân thấy sắc quên trợ lí một giây, sau đó tâm tình liền bay lên, thế giới lại xán lạn.
Tần Ý Nùng giơ nắm đấm che môi, khụ khụ, thu lại ý cười, nhưng khóe môi vẫn cong lên, xin lỗi nói: "Ngại quá."
Đường Nhược Dao thấy sắc mất hết lí trí, xua tay nói: "Không sao, cô cười thoải mái đi ạ." Muốn cười bao lâu thì cười bấy lâu, nếu Tần Ý Nùng cho phép, cô thậm chí còn có thể diễn vai chú hề, tốt nhất có thể chọc cô ấy ôm bụng cười to.
Cô bị nụ cười của Tần Ý Nùng mê hoặc mất trí, đầu mũi đột nhiên lạnh đi.
Ngón trỏ lành lạnh của Tần Ý Nùng thân mật chạm lên đầu mũi cô.
Trái tim Đường Nhược Dao đột nhiên lạc đi một nhịp, ánh mắt thơ thẩn nhìn vào mắt cô ấy. Con ngươi đen láy trong mắt Tần Ý Nùng cũng lướt qua một tia choáng váng không ngờ tới, giống như không hiểu cảnh tượng trước mắt đã xảy ra thế nào.
"Tôi..." Cô ấy lẩm nhẩm, bỗng dưng cảm thấy có chút khẩn trương, trái tim đập nhanh hơn bình thường rất nhiều. Ngón trỏ của Tần Ý Nùng co lại, không lập tức thu về, mà thuận tiện tiếp tục hành động, ngón tay mềm mại đè xuống, da dẻ mịn màng trượt qua đầu mũi cao cao, mang theo một dòng điện vô thanh, lan tràn tới tứ chi.
"... Chỗ này của em có vết bẩn." Cổ họng của Tần Ý Nùng vô thức nuốt nước xuống, tự nhiên như không có chuyện gì thu tay về, đút vào trong túi áo bộ đồ thể thao.
Đường Nhược Dao cúi mắt nhìn thấy cô ấy khẩn trương tới nỗi ngón tay đút vào trong túi áo đã không nhìn được lại run lên, mới ngẩng đầu, khóe môi cong lên một nụ cười: "Cảm ơn cô Tần."
"Đừng... khách sáo." Tần Ý Nùng đè xuống kích động muốn tránh khỏi ánh mắt của cô, tự nhiên cười nói.
Ting.
Âm thanh thang máy tới nơi như một trận mưa kịp thời.
Tần Ý Nùng không đợi cửa thang máy hoàn toàn mở đã đi ra ngoài, mang theo ý vị mấy phần hoảng hốt bỏ chạy, Đường Nhược Dao nhìn theo bóng lưng cô ấy lắc đầu bật cười.
Đám trợ lí của Tần Ý Nùng vây quanh, ở bên trái bên phải cô ấy, hai người nhỏ tiếng lầm bầm, giống như nhờ cô ấy chủ trì công bằng, khuôn mặt Tần Ý Nùng tươi cười, nghiêm túc nghe xong, nói với người này đôi câu, nói với người kia đôi câu.
Hai người ôm lấy cánh tay của Tần Ý Nùng, cười khúc khích.
Đường Nhược Dao nghiêng đầu nhìn cây xanh ở góc đại sảnh, sợ bị người ta phát hiện khóe mắt mình đột nhiên trào lên hơi nước.
Cảm ơn chị vẫn còn sống.
Để em gặp được chị.