Quang Tường vừa mở miệng định hỏi thì cô gái ấy đã lên tiếng.
- Em tên là Các Ngọc Lý, đây là tiền kiếp của anh cách 100 năm. Có thể anh sẽ không nhận ra em vì anh đã trải qua nhiều năm tái sinh ắt phải quên tiền kiếp trong quá khứ. Nhưng mà em thì mãi không quên..
Nói tới đây cô gái chợt như nhớ ra điều gì không nên nói đã vội dừng lời, đánh lảng sang chuyện khác. Cô gái nhận ra trong đôi mắt Tường có chút bối rối, cô liền nói nói anh hãy an tâm, em không có ý hại anh. Bao năm nay em đã luôn tồn tại song song với cuộc sống của anh, em chứng kiến những lần tá i sinh và chứng kiến anh lớn lên như thế nào, chỉ có điều đến tận hôm nay mới đủ nhân duyên để chúng ta đứng cùng trong một không gian. Đó là nhờ anh đã lĩnh hội được sư phụ anh đã dạy anh nhập thiền, nên anh hãy xem như đây là giấc mơ. Một lúc nào đó đủ nhân duyên anh sẽ được quay về.
Quang Tường nghe nói đến đây đã có chút ổn định tâm lý. Vì ban đầu anh nghĩ rằng mình đang ở cảnh giới gặp phải yêu nữ hoặc oan hồn dễ làm mình lạc lỗi bị tẩu hỏa nhập ma, hồn không quay về được thể xác. Nhưng giờ đã lờ mờ hiểu ra được nơi mình đang hiện diện và người đứng trước mình không có ý hại mình. Anh cất tiếng hỏi
- Tôi và em chưa bao giờ gặp mặt tại sao em lại đưa tôi đến đây, tôi muốn quay trở về. Chuyện gì đã qua trong quá khứ thì hãy cho nó qua đi, hãy buông bỏ sống được nhẹ lòng. Tôi thấy có quay lại quá khứ cũng không giải quyết được điều gì, hãy để tôi trở về với cuộc sống của tôi.
- Ngọc Lý nhìn anh với cảm giác vừa đau lòng vừa dửng dưng khó tả. Cô lấy bình tĩnh và sự lạnh lùng của mình trả lời anh,"anh nghĩ rằng tôi muốn giữ anh lại đây hoặc cố tình đào quá khứ vô nghĩa với anh thì anh đã hiểu sai rồi. Giữa chúng ta đều là thiên mệnh, tôi không giữ bắt được anh đến đây và tôi cũng không thể đưa anh về. Tất cả là do ý trời, nói tới đây cô gái quay lưng bước đi như để che giấu giọt nước mắt đau khổ chảy ngược vào tim, mà nếu cô đứng lại sẽ không đủ mạnh mẽ kìm nén được.
Quang Tường nhìn theo bóng lưng cô gái, lúc này mới đảo mắt nhìn quanh thì nhận ra quang cảnh đúng là thời xa xưa. Căn nhà trơ trọi không có gì đáng giá, cảnh vật xung quanh giống như là thước phim trắng đen mà anh đã từng xem. Đang mường tượng đôi chút thì anh giật mình bởi tiếng khóc thét của đứa trẻ, anh không bận tâm chuyện đó, vì bản chất là anh không thích sự ồn ào và mùi hôi hám của trẻ con. Anh chỉ cố nghĩ cách quyết tìm lối về vì sợ xuất hồn lâu sẽ gặp trở ngại và nguy hiểm đến tính mạng.
Ngọc Lý bế đứa trẻ lên ngân nga câu hát ru ngọt ngào cũng làm anh hân hoan vì chưa bao giờ được nghe lời ru đặc biệt như vậy, nó khác xa với những bài hát ru mà anh đã từng nghe. Đang thả hồn theo lời ru, thì đứa bé cũng dừng khóc, và lời ru cũng tắt, thay vào đó là giọng nói lạnh như băng của Ngọc Lý
- Nếu anh muốn trở về thì anh và em hãy xem như giữa chúng có một thỏa hiệp. Nhân duyên đó là gì thì em cũng không biết được đáp án, Vậy nên anh hãy tự tìm hiểu xem tại sao mình phải đến chốn này và thuận theo tự nhiên anh sẽ quay vềđược. Còn nếu anh không làm được thì anh phải ở lại chốn này mãi mãi.
Quang Tường không cần suy nghĩ liền hỏi, vậy em có thể nói tôi biết giữa chúng ta có quen nhau không? Tôi nghĩ chắc chắn phải có lý do và duyên hay là nợ thì chúng ta mới gặp nhau.
- Anh hãy tự tìm hiểu và em cũng mong kết thúc việc này sớm hơn bởi vì tôi đã phải đợi phút giây này đã 100 năm rồi anh có biết không?
Quan Tường thất thần hỏi _ sao cô lại biêt rõ về tôi như vậy?
- Bởi vì em vẫn luôn theo dõi anh trong suốt nhiều năm qua. Cuộc sống của em luôn gắn liền với anh từng ngày. Cô muốn nói anh nghe về những gì cô được biết, nhưng mà lời nói này cô không thể nói ra chỉ có thể nén chặt tiếng lòng và càng khiến cô trở nên lạnh lùng băng giá.
Cô trao đứa bé về phía Quang Tường. Nhìn về phía đứa trẻ mà cô gái đang bồng trên tay, đung đưa qua lại, chiếc khăn quấn màu trắng dầy nồng nặc mùi sữa mẹ lẫn lộn mùi khai khai nước đái trẻ con, khiến anh rùng mình khi nghĩ đến những lần lau rửa giặt đồdơ cho trẻ con, màu vàng vàng hôi hám khiến anh bất giác rùng mình.
Phải tìm đường thoái thác bằng cách nào đây? Anh quay sang hỏi? Tôi thật sự chưa có kinh nghiệm chăm sóc trẻ con. Sợ là không chu toàn được, tại sao tôi phải làm công việc giữ trẻ.
Cô gái lắc đầu, và có chút nét buồn trên gương mặt khiến Quang Tường vừa áy náy vừa bất lực hỏi
- Vậy cô sẽ đi đâu? Tôi phải chăm bé trong bao lâu thì cô về?
- Cô dùng đôi mắt sắc lạnh nhìn Quan Tường, cất giọng - Bây giờ anh muốn ở lại đây mãi mãi hay anh muốn quay trở về? Trong thời gian ở đây anh cũng phải ăn hay là anh nhịn đói mà tìm lối về? Tôi còn phải đi kiếm bữa ăn mang về, anh có muốn thắc mắc gì không?
Chép miệng một cái, đành buông xuôi cho được việc. Quang Tường đành phải chấp nhận tạm thỏa hiệp chăm sóc đứa bé, để từ từ suy nghĩ cách thoát khỏi chốn này càng sớm càng tốt.
Cô gái bước đến trao đứa bé cho Tường, anh loay hoay xoay qua xoay về, tìm cách hứng lấy đứa bé mà vẫn chưa để bé lọt vào vòng tay to lớn của mình. Anh đưa 2 bàn tay hứng lấy bé như thể hứng một món đồ trên bàn tay, anh đưa thẳng tay ra vì sợ bị dính nước thánh và anh sợ nhất là bé ị dính lên người của mình. Anh cứ thế ngồi giữ em bé trên 2 bàn tay mà không biết xoay sở như thế nào.
Anh nhìn về phía cô gái như thể trông chờ sự giúp đỡ, nhưng cô gái ấy thoắt cái đã biến mất dạng. Quang Tường thấy cánh tay mình mỏi rã rời, do phải gồng cứng mình để hứng bé. Anh rón rén đi nhè nhẹ, thậm chí còn không dám thở mạnh, vì sợ bé giật mình thức giấc lại khóc la om xòm, anh đặt nhẹ nhẹ xuống chiếc chõng đan thời xa xưa rồi đưa võng.
Tiếng kêu cót két làm bé giật mình thức giấc cựa mình, nhưng may mắn là bé không khóc. Lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm. Anh tò mò đưa ngón tay nhẹ nhàng lật chiếc khăn quấn ra xem rõ gương mặt bé cũng kháu khỉnh, nước da trắng hồng, cái miệng chúm chím như đang bú sữa mẹ, đôi lúc lại nhoẻn miệng cười, gương mặt đáng yêu như thiên thần, bé ngủ no say, như cả thế giới bình yên trong khoảng khắc này.
Anh nhìn xuống dưới thấy tay chân bé mập ú có ngấn, đang giật giật bàn chân. Anh lắc đầu ngao ngán, Anh thấy đời mình thật sự chấm hết nếu phải ở mãi đây chăm trẻ con. Anh đứng phắt dậy rảo bước ra ngoài mái hiên, nhìn lại căn nhà tranh trơ trọi không có lấy một thứ gì có giá trị. Anh nhìn quanh thấy ở xa xa mới thấp thoáng cách nhau một cái nhà. Anh đang định quay lưng bỏ chạy mong tìm được lối thoát thân cho mình thì va phải 1 chú bé, khiến cả hai ngã nhào về 2 phía.
Cậu bé khóc la ăn vạ vì chú đã làm rơi mất con bướm mà chú cất công rình bắt bao lâu. Quang Tường liền vội vỗ về cậu bé, hứa sẽ bắt trả lại cho cậu bé con bướm ấy, và nhân tiện hỏi han dò la về cuộc sống hiện tại ở nơi này. Cậu bé trợn tròn mắt nhìn Quang Tường như thể một sinh vật lạ, bởi vì cậu chưa từng thấy ai ăn mặc kỳ lạ như chú này. Chú mặc chiếc ao thun có in hình bầu trời xanh, chiếc quần Jean xanh và đôi dầy thể thao màu trắng muốt, mái tóc của chú cũng không giống ai nơi đây, răng của chú cũng trắng tinh như chiếc áo trắng mà chú bé đang mặc. Đứa bé đang còn mải nhìn về phía con người lạ lẫm và kỳ quặc này thì Quang Tường lên tiếng
- Nhóc con, cho chú hỏi con tên gì? Nhà ở đâu?
- Con tên Tèo, nhà con ở đằng kia. Chú bé chỉ tay về phía căn nhà nhỏ xíu xa xa phía rừng rậm. Chú bé quay sang hỏi, chú là ai?
- Chú tên Tường, nhà ở đây, Tường cũng chỉ về phía căn nhà trước mặt.
Tèo mừng rỡ reo lên, - A nhà cô Ngọc Lý đấy, nhưng sao cháu chưa từng thấy chú ở đây bao giờ.
- Cháu có hay sang nhà cô Lý chơi không? Nhà cô Lý có mấy người? Đang hỏi dồn dập thì cậu bé đã đứng lên phủi phủi mấy cái chạy mất, vừa đi vừa nói vọng lại. - Ngày mai cháu lại đến chơi, giờ cháu phải về nhà trông em, không thì mẹ đánh đòn cháu.
Quang Tường đành buồn rầu quay vào nhà, bởi vì anh chưa biết phải bắt đầu từ đâu để tìm được lối thoát cho mình, hoặc là mình tự tìm lối thoát quay trở về hoặc là mình phải dựa vào Các Ngọc Lý.
Đang chìm trong suy nghĩ thì bé con chợt khóc thét làm Quang Tường giật nẩy mình. Anh luốn cuống chạy tới chiếc võng thấy bé con đang gào khóc, anh dỗ đủ cách nhưng bé vẫn càng ngày càng thét lớn, làm anh thấy mình như bất lực, anh chợt nghĩ chắc là bé đói sữa nên liền đi lục lọi tìm bình sữa, nhưng thời xa xưa làm gì có sữa để bé uống như thời của anh.
Anh bứt đầu bứt tóc nôn nóng mong mẹ bé quay về. Anh chạy vội ra sân ngóng rồi mỏi mắt trông xa xa tìm kiếm bóng dáng mẹ bé, lại vội vã quay vào dỗ bé. Bé khóc đến khan tiếng, tiếng khóc chỉ còn tiếng khàn. Tường xót ruột thương bé vì biết bé khát sửa.
Đang nhăn nhó nhíu mày suy nghĩ tìm cách nào thì anh chợt nhớ ra nhà cậu bé Tèo cũng có em bé, anh vội bế bé chạy nhanh về phía căn nhà của Tèo. Đến nơi anh gặp một người phụ nữ đang cho con bú, vừa hát ru bài à.. à.. ơ.. hòa theo tiếng cót két nhịp đưa theo tiếng chõng. Anh đánh liều bước đến xin cho bé con bú sữa nhờ, người phụ nữ thấy tội đứa bé đã đói lả và khóc không thành tiếng nữa, nên vội vàng cho bé bú mà chưa để ý tới người đàn ông xa lạ kia. Người phụ nữ chỉ biết đón vội đứa bé và quay mặt vào trong cho bé bú, cô nói vọng ra ngoài, sao anh để con anh đói đến mức này, mẹ bé đâu? Lần sau mà như vậy anh cứ đưa con sang đây, bé nhà tôi bú không hết sữa, đừng để con anh đói lả vậy thương con trẻ tội nghiệp nhé. Nếu kẹt quá thì cho bé uống nước cơm tạm cũng được, đừng để con anh đói quá.
Chợt Quang Tường thấy sống lưng lạnh lạnh như thể có cơn gió lạ đi qua làm người ta cảm giác rờn rợn, Quang Tường nhìn ra phía sau nhà của người phụ nữ thấy treo một cái đầu lâu con bò rừng 2 mắt trợn ngược nhìn chằm chằm về phía anh.