Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp


Trước kia Thời Sở Yêu là học sinh đồng cấp tốt nghiệp trong phong quang nhất, lúc cô nổi tiếng nhất thậm chí trường học còn mời cô chụp ảnh tuyên truyền chiêu sinh cho trường.

Nhưng mà thời thế thay đổi, hôm nay đúng là đối thủ một mất một còn của cô thời còn học sinh "Trà xanh tiểu thư" Yến Tuyết Trì đã thành nhất tỷ trong ngành giải trí.

Thời Sở Yêu bất kể như thế nào cũng không quên được giải thưởng nghệ sĩ xuất sắc nhất hằng năm vào năm trước, lúc Yến Tuyết Trì nghe được Thời Sở Yêu bị huỷ tư cách, không che giấu chút nào mà cười đến run rẩy cả người.

Cười giả tạo đến suýt chút nữa cầm cũng rơi ra, một màn này còn bị truyền thông chụp được.


Bị truyền thông chụp được cũng coi như rồi đi, Yến Tuyết Trì đang tiếp nhận phỏng vấn còn không biết xấu hổ mà tỏ vẻ, giải thưởng lớn đúng là công bằng đấy, công bằng đến nhân tâm, hơn nữa còn ám chỉ Thời Sở Yêu là xứng đáng hết thời.

Chỉ bằng loại quan hệ này của hai người, hiện tại Yến Tuyết Trì mở miệng nói đã tính ôn hòa rồi.

"Âm tổng, ngài cũng đừng quan tâm đến cô ta.

" Yến Tuyết Trì chóp lấy cơ hội mà tiếp tục nói, "Chúng ta không phải còn chưa mua được đồ trang sức sao?"Âm Mật Vi cũng để ý đến Yến Tuyết Trì, chỉ nhìn Thời Sở Yêu, chăm chú hỏi: "Cần gọi xe cứu thương không? Đứng lên được chứ?"Vốn dĩ Thời Sở Yêu muốn nói chỉ cần đỡ cô đứng lên là được, nhưng thấy vẻ mặt tiện nhân của Yến Tuyết Trì, Thời Sở Yêu khẽ cong khóe miệng, nắm nhẹ cổ tay Âm Mật Vi, nhỏ giọng nói: "Tôi hiện tại cảm thấy rất đau, không biết có phải gãy xương hay không, nếu như thuận tiện, làm phiền giúp tôi gọi bác sĩ, có thể chứ?"Ngày thường Thời Sở Yêu vốn là mềm mại đáng yêu nhiều vẻ, hôm nay thả chậm giọng nói, lại điềm đạm đáng yêu mà ôm lấy mắt cá chân, là người tức nhiên sẽ động lòng trắc ẩn, hơn nữa chỉ bằng Âm Mật Vi có khí chất cùng tu dưỡng như vậy, nàng sao lại có thể không cứu giúp đây.

Quả nhiên, Âm Mật Vi trấn an cô một chút, sau đó lập tức đứng dậy gọi điện thoại.

Yến Tuyết Trì giận đến dậm chân, nhân lúc Âm Mật Vi rời khỏi mà ngồi xổm xuống, sát bên tai Thời Sở Yêu nói: "Cô đừng nghĩ giở mánh lới gì, hiện tại nhất tỷ là tôi, cô đã sớm qua tức giận, cho dù cô nghĩ hết biện pháp tiếp cận Âm tổng, cô cũng đừng nghĩ từ chỗ nàng đạt được cơ hội!"Thời Sở Yêu mỉm cười: "Cảm ơn nhắc nhở của cô, tôi căn bản cũng không biết có thể từ chỗ Âm tổng đạt được cơ hội.

Bất quá nếu như cô thật sự tự tin nói như vậy, hẳn là xuất ra ngôn hành cử chỉ đối mình xứng đôi a.


"Yến Tuyết Trì oán hận đến trừng mắt liếc Thời Sở Yêu, thấy Âm Mật Vi nói chuyện điện thoại xong đi tới, lập tức bày ra bộ dáng quan tâm, nói với Âm Mật Vi: "Âm tổng, chân của cô ấy giống như bị trật không nhẹ.

"Âm Mật Vi gật đầu, suy nghĩ một chút nói với Yến Tuyết Trì: "Cô còn muốn chọn trang, thời gian không thể trì hoãn, tôi để cho Triển Nhan tiếp tục cùng cô đi chọn đồ trang sức.

"Yến Tuyết Trì sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, Triển Nhan cũng đã đi tới ôn hòa mà mời nàng tiếp tục đi dạo phố rồi.

Thời Sở Yêu âm thầm trợn mắt liếc Yến Tuyết Trì, khẽ cười nói với Âm Mật Vi: "Cảm ơn cô, cô giúp tôi như vậy, tôi cũng không biết cám ơn cô như thế nào.

"Nói xong, liền đưa tay về phía trước, lại tự giới thiệu mình: "Tôi là Thời Sở Yêu, cô thì sao?"Âm Mật Vi sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh khôi phục thần sắc trấn tĩnh tự nhiên, mỉm cười, đưa tay nắm lấy bàn tay Thời Sở Yêu: "Tôi là Âm Mật Vi.


"Dưới ánh mặt trời khuôn mặt Âm Mật Vi mặc dù không cười, cũng không có dịu dàng, nhưng lại lễ phép mà lịch sự nho nhã như vậy, cho người ta cảm thấy có khoảng cách nhưng cũng không có khoảng cách, cảm giác sâu sắc lãnh đạm, lại cũng không lạnh lùng.

Thời Sở Yêu bỗng nhiên trong đầu sinh ra ý niệm muốn, đều muốn! Vấy bẩn nàng.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận