Làm Cho Tổng Tài Khóc Thút Thít Mà Không Cho Ai Biết Phương Pháp


Thời Sở Yêu càng khẳng định Quý Nguyên Tu quả thực đi đón Âm Mật Vi, mà lúc này, Âm Mật Vi cũng đang ngồi bên cạnh Quý Nguyên Tu.

"Đang ở nơi nào a?" thanh âm Thời Sở Yêu vẫn như cũ dễ nghe động lòng người.

"Đang lái xe.

" Quý Nguyên Tu tận lực đè thấp thanh âm, lại bổ sung, "Vợ của tôi đang nghỉ ngơi, có chuyện gì ngày mai lại nói.

"Thời Sở Yêu khẽ cười: "Không có việc gì, chỉ là muốn nghe giọng nói của anh một chút.

"Quý Nguyên Tu ừ một tiếng.

Thời Sở Yêu có hơi thất vọng, vốn tưởng rằng có thể nghe được âm thanh của Âm Mật Vi, nhưng mà Âm Mật Vi một chút động tĩnh cũng không có, trong xe kia yên tĩnh đến như thế, Âm Mật Vi chẳng lẽ đối với việc đêm khuya Quý Nguyên Tu có điện thoại gọi đến mà một chút cũng không nghi ngờ sao?Ít nhất cũng phải hỏi một câu, là ai gọi tới mới đúng chứ.

Chỉ dựa vào việc hoàn toàn không nghe được giọng nói của Âm Mật Vi vậy cuộc gọi này , căn bản là chuyện vô bổ.


Thời Sở Yêu một bên thúc giục Thi Mạn Nhu mau hơn một chút nữa, một bên tiếp tục cùng Quý Nguyên Tu ở trong điện thoại nói chuyện, cho đến khi đến đèn xanh đèn đỏ chỗ ngã tư phía trước, Thi Mạn Nhu rút cuộc cũng như Thời Sở Yêu mong muốn, ở sát bên cạnh xe Quý Nguyên Tu.

"Cậu muốn mình đuổi theo chính là cái này sao?" Thi Mạn Nhu khó hiểu, muốn hạ cửa sổ xe xuống để nhìn rõ ràng.

Thời Sở Yêu nhanh chóng đưa tay ngăn Thi Mạn Nhu lại, dùng ánh mắt ý bảo nàng không nên cử động.

Từ chỗ Thời Sở Yêu có thể rõ ràng mà nhìn thấy tình huống trong xe bên cạnh, Quý Nguyên Tu đang nhàn nhã tựa trên ghế ngồi, thoáng đưa tay nhìn thời gian.

Người ở bên cạnh hắn đang nghiêng đầu, tựa hồ như đã ngủ, chính là Âm Mật Vi.

Thời Sở Yêu hơi nghiêng thân thể, rõ ràng hơn mà trông thấy gương mặt Âm Mật Vi.

Âm Mật Vi đang yên tĩnh ngủ, đầu hơi lệch tựa trên ghế ngồi, trên người Quý Nguyên Tu đang mặc âu phục.

Quý Nguyên Tu xoay người nhìn qua, vuốt vuốt tóc Âm Mật Vi đang rơi tán xuống bên tai.


"Vậy không làm phiền anh nữa, ngày mai liên lạc sau.

" Thời Sở Yêu ngắn gọn chấm dứt cuộc gọi, treo máy.

Quý Nguyên Tu tuyệt đối nghĩ không đến Thời Sở Yêu chỉ ở chỗ cách hắn không đến năm mét.

Quý Nguyên Tu nói gặp lại sau, lần nữa nhìn về phía đèn xanh đèn đỏ.

Thời Sở Yêu nhếch miệng, đột nhiên thấy giày cao gót đặt ở chỗ ngồi phía sau.

Vậy nhất định là do Âm Mật Vi cởi ra rồi, vừa rồi liên tục trượt chân trên boong thuyền, cổ chân nhất định là rất đau.

"Vuốt tóc cái gì.

" Thời Sở Yêu ghé vào trên cửa sổ xe lẩm bẩm, "Nên bóp chân cho nàng mới đúng chứ.

"Thi Mạn Nhu đẩy cánh tay Thời Sở Yêu: "Mình không nhìn lầm a, cậu vậy mà lại theo dõi Quý Nguyên Tu?"Thời Sở Yêu lấy lại tinh thần, ngồi ngay ngắn lại, nhàn nhạt nói ra: "Mình mới không có theo dõi hắn, chỉ có điều muốn nhìn Âm Mật Vi một chút xem có khóc lóc kể lể với Quý Nguyên Tu hay không.

"Nhưng mà Thời Sở Yêu lại cực kỳ rõ ràng, Âm Mật Vi làm sao sẽ khóc đây, coi như là tất cả mọi người nằm bò ra mà khóc, thì Âm Mật Vi cũng tuyệt đối sẽ là người đứng đấy cười.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận