Thời Sở Yêu!Khi Âm Mật Vi đi ra cửa thẩm mỹ viện, trong đầu quanh quẩn đều là cái tên này, cái gọi là vết thương kia, căn bản cũng không phải là do thú cưng gì, càng không phải là bị thương do va chạm, mà là dấu răng của người phụ nữ không biết xấu hổ Thời Sở Yêu kia lưu lại.
Âm Mật Vi nhớ lại mình còn hy vọng Thời Sở Yêu sẽ giúp liên lạc với Đào San Hô, nhưng mà căn bản chính là vào đầm rồng hang hổ.
Thời Sở Yêu tự tiện đối với tiểu thuyết của Đào San Hô giải thích theo kiểu trời ơi đất hỡi đó, mà còn đem nàng cùng với cô ta! Làm chuyện như vậy! Âm Mật Vi không kìm nén được phủi phủi cánh tay mình, dường như thật lâu trước kia đã trúng phải ma chú của Thời Sở Yêu, cho đến hôm nay, chỉ cần vừa nghĩ tới những việc Thời Sở Yêu làm với nàng, nhỏ nhẹ thì thào ở bên tai nàng, cơ thể Âm Mật Vi sẽ không thể khắc chế được mà run nhè nhẹ, giống như tức giận, lại giống như không cam lòng, hoặc như là có một đôi cánh đen bay vào từng tế bào hưng phấn của cơ thể.
Nhỏ đến khó có thể nghe, rồi lại mềm dẻo như cành lá hương bồ.
"Âm tổng, sáng nay nhận được một phong thư khẩn đặc biệt.
" Triển Nhan bị kích động mà mở cửa phòng làm việc của Âm Mật Vi ra, "Là thư do Đào San Hô gửi! Nàng nói đồng ý gặp mặt ngài, thời gian địa điểm đều viết hết ở trong thư.
"Âm Mật Vi cảm thấy kỳ quái, mấy ngày trước Đào San Hô còn đối với điều kiện hợp tác mà tập đoàn Anh Lan đưa ra không có hứng thú, sao đột nhiên lại thay đổi thái độ.
Mở thư ra, Đào San Hô chỉ viết có mấy hàng chữ: Âm tiểu thư đối với tác phẩm của tôi lại có cách nhìn độc đáo như thế, tôi cảm thấy thật vinh hạnh, nguyện cùng cô một lần nói chuyện cho sảng khoái.
Ký tên Đào San Hô.
"Âm tổng, ngài thật lợi hại, sách của Đào tiểu thư tất cả chúng tôi đều nghiên cứu không dưới hai mươi lần, gửi thư tín cho Đào tiểu thư ít nhất cũng có một trăm phong, ai cũng không nhận được hồi âm như vậy, không, đừng nói hồi âm, căn bản chính là xa xôi ngàn dặm không có tin tức" Triển Nhan vui mừng nói với Âm Mật Vi, "Âm tổng, ngài đến cùng từ trong tiểu thuyết của Đào tiểu thư đọc được cái gì a?"Âm Mật Vi nhìn thấy phong thư này liền biết rõ có người dùng danh nghĩa của nàng viết thư cho Đào San Hô, lại nhớ đến những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây, ngoại trừ Thời Sở Yêu ra thì còn có thể là ai.
Cái người phụ nữ giống yêu tinh này, yêu thích đem người khác châm ngòi nổi giận, rồi lại hóa thành tia nước nhỏ đến giội tắt chiến hỏa có thể chôn vùi chính mình sao?Âm Mật Vi bất động thanh sắc, chuyển qua tài liệu phải phê hôm nay, lấy ra một phần để ở trước mặt: "Cô đi xác minh địa điểm này, chuẩn bị tốt để gặp mặt cùng Đào tiểu thư.
""Vâng.
"Triển Nhan rời khỏi phòng làm việc, không lâu sau chợt nghe bên ngoài truyền đến âm thanh hoan hô.
Âm Mật Vi nhịn không được mỉm cười, vô thức cầm lên điện thoại, nhìn hết một lần, lại phát hiện giờ phút này bên trong danh bạ không có dãy số mà mình cần.
Âm Mật Vi lúc này mới nhớ tới, cái nàng muốn tìm, là số điện thoại của Thời Sở Yêu.
Sao lại nghĩ đến muốn tìm người phụ nữ này, sau khi tìm được cô ta, sẽ nói cái gì dây? Chẳng lẽ là cảm ơn?Âm Mật Vi đột nhiên cảm thấy mình rất kỳ quái, Thời Sở Yêu làm những chuyện dư thừa này chỉ làm nàng cảm thấy càng thêm vô lễ, sao lại nghĩ muốn cảm ơn cô ta chứ?Đúng là điên rồi.
.