Làm Chú Khó Lắm FULL


“Anh cả, cậu Ngôn tỉnh rồi.”
Dương Quang đang ngồi trong phòng khách suy nghĩ, Triệu Đông đã chạy đến báo với hắn Dương Hi Ngôn tỉnh rồi, hắn hỏi: “Còn làm ầm ĩ không?”
“Không ầm ĩ nữa, nhưng mà…” Cậu ta quan sát sắc mặc của Dương Quang, không chừng nhìn thấy anh cậu ấy lại không chịu yên.

Bây giờ Triệu Đông mới biết, thì ra đứa nhỏ nhìn thấy là muốn yêu thương này lại có bệnh tự kỷ.
Dương Quang khoát tay, “Không ầm ĩ nữa vậy anh không qua đâu, nói má Kỳ dỗ nhóc đi ngủ sớm một chút.”
“Dạ được.”
Nhưng không bao lâu sau, Triệu Đông lại gõ cửa.

“Anh cả…”
“Sao vậy?”
“Chuyện là…mặc dù cậu Ngôn không ồn ào nữa, nhưng cũng không chịu nhắm mắt, em với má Kỳ dỗ nửa buổi rồi, cậu ấy vẫn như vậy…” Triệu Đông đắn đo, dường như không biết nên hình dung thế nào mới tốt.
Dương Quang nhìn cậu ta một cái, bất đắc dĩ đứng dậy.
Đứng trước cửa phòng Dương Hi Ngôn, hắn dặn dò: “Tắt hết đèn trong phòng đi.”
“A? Dạ!” Tâm tư của anh cả nhà mình thật tinh tế nha.
Chẳng tránh Triệu Đông bị làm khó, mặc dù Dương Hi Ngôn chịu nằm yên trên giường, thế nhưng ánh mắt vẫn luôn ngóng trông về phía cửa.
Cậu nhìn thấy bóng người quen thuộc đẩy cửa vào, lập tức ngồi dậy muốn bật đèn, nhưng bị Dương Quang cản lại.
“Nằm xuống.”
Dương Hi Ngôn ngoan ngoãn nằm xuống, nhìn Dương Quang ngồi bên cạnh giường, tầm mắt của cậu lại đảo qua gương mặt của Dương Quang.
Trong phòng rất tối, đương nhiên cậu không nhìn rõ được gì, cậu ngập ngừng một chốc rồi vươn tay, có chút sợ hãi chạm vào mặt Dương Quang, sau đó nắm lấy cổ tay áo hắn không buông.
“Chú hai.” Âm thanh yếu ớt của đứa nhỏ vang lên, mang theo chút cảm giác tủi thân.


Cậu có thể cảm nhận được Dương Quang đang kiềm nén sự tức giận, nhưng vẫn không hiểu vì sao hắn lại tức giận.

Cậu vẫn rất sợ Dương Quang nổi nóng, dù chỉ là một ánh mắt cũng có thể khiến cậu thấp thỏm trong lòng.
.
Thấy đứa nhỏ không ầm ĩ nữa, Dương Quang cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn vỗ vỗ tay Dương Hi Ngôn, kéo chăn lên đắp cho cậu, Dương Quang nói: “Mau ngủ đi, đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Rốt cuộc âm thanh của Dương Quang cũng trở nên ôn hòa hơn, Dương Hi Ngôn nhích người sát vào hắn, nhìn hắn một lúc lâu, lại vươn tay muốn chạm vào mặt hắn nhưng bị Dương Quang ngăn lại, nhét tay cậu vào trong chăn.
“Chú hai…” Dương Hi Ngôn nhúc nhích nhưng không cách nào thoát khỏi sự kìm hãm của Dương Quang, hơn nữa sức lực của Dương Quang làm cậu cảm giác được chú hai không quá thích cậu hành động như vậy.
Cả người Dương Hi Ngôn cứng đờ, ngừng việc giãy dụa lại rồi chậm rãi cuộn tròn người nép sát vào Dương Quang.
Cậu nắm chặt tay áo Dương Quang không buông, cúi thấp đầu tựa vào bên đùi hắn, âm thanh nhỏ đến mức khó mà nghe được vang lên giữa không gian vắng vẻ.
“Chú hai, có đau không?”
Dương Quang vốn định vờ như không nghe thấy, thế nhưng vừa cúi đầu đã bắt gặp ánh mắt đen láy của cậu.
Trong phòng không bật đèn, nhìn không rõ biểu tình của đứa nhỏ, nhưng đôi mắt sáng ngời ấy vẫn luôn nhìn Dương Quang chằm chằm, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại lấy tay che đi đôi mắt đứa nhỏ.
Đột nhiên hắn không thích ứng được với ánh mắt chuyên chú của cậu, ánh mắt như ôm hết mọi thứ gánh gồng lên người, Dương Quang cảm thấy cái nhìn ấy quá trầm trọng.
“Không đau.” Dương Quang nói, vươn tay vỗ lưng cho đứa nhỏ, “Ngủ đi, ngày mai còn đi học.”
“Dạ.” Đứa nhỏ nhẹ giọng đáp một tiếng, buông cổ tay áo hắn ra, chuyển sang cầm lấy bàn tay đang che trên mặt mình, cậu không ôm hết được, chỉ đành nắm chặt ba ngón tay.
Dương Quang có thể cảm giác sự ngứa ngáy trong lòng bàn tay do hàng lông mi của đứa nhỏ lướt qua.
Đứa nhỏ nhắm mắt yên ổn ngủ say.
Trong đêm tối, có thể nghe được hơi thở nhẹ hẫng của cậu, Dương Quang vẫn ngồi đờ ra giữ nguyên bàn tay đặt trên mặt đứa nhỏ.
Cho dù sức lực nắm lấy ba ngón tay của hắn nhỏ bé đến đáng thương, Dương Quang chỉ cần động đậy nhẹ là có thể tránh ra, thế nhưng hắn chỉ khẽ khàng nhúc nhích tay, đôi mắt đã thích ứng với bóng tối nhìn ngắm sườn mặt của đứa nhỏ đang yên ổn say ngủ.
.
Dương Quang vốn không định dẫn đứa nhỏ đi tụ tập với bạn bè, thế nhưng đôi mắt trông mong của cậu cứ nhìn hắn mãi.

Hơn nữa sau sự việc hôm ấy, trên cơ bản đứa nhỏ đều chờ Dương Quang trở về rồi mới chịu đi ngủ, má Kỳ lại lớn tuổi, cứ thức khuya mãi cũng không tốt.


Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ còn cách mang theo đứa nhỏ.
Nói thật thì, nơi đó tuyệt đối không thích hợp cho trẻ em.
‘Đáng lẽ nên để nhóc đợi bên ngoài với Triệu Đông’.

Suốt dọc đường nhìn thấy tầm mắt của mọi người bắn đến, Dương Quang đã nghĩ như vậy.

Hắn liếc mắt nhìn đứa nhỏ nắm chặt góc áo nhắm mắt theo đuôi, sắc mặt Dương Quang lạnh xuống, cuối cùng cũng không nói gì.
Vào cũng đã vào rồi, với lại ở bên cạnh hắn, đứa nhỏ sớm muộn gì cũng sẽ nhìn thấy tất cả những thứ này.
Mở cửa phòng bao quen thuộc đã thấy mọi người đến đông đủ, chỉ còn đợi mỗi Dương Quang.
Tư Đồ Lỗi vừa nhìn thấy Dương Hi Ngôn lập tức kinh ngạc nhíu mày, hỏi Dương Quang: “Sao lại dẫn nhóc đến đây? Không sợ nhóc học thói xấu hả?”
“Học thói xấu gì?” Liếc nhìn Tư Đồ Lỗi một cái, Dương Quang ngồi xuống, Dương Hi Ngôn đứng bên cạnh hắn, có chút mất tự nhiên nhìn mọi người.
Trong mấy người ở đây, Dương Hi Ngôn chỉ nhận ra Nghiêm Phong và Tư Đồ Lỗi.
.
Nghiêm Phong vẫy vẫy đứa nhỏ, nói: “Hi Ngôn, đến đây.”
Dương Hi Ngôn nhìn Dương Quang, sau đó vẫn nghe lời bước sang, sợ sệt gọi một tiếng: “Chú Nghiêm.”
Tư Đồ Lỗi không vui nha, hắn liếc Dương Quang, “Tao quen nhóc trước, tại sao không gọi tao?”
Vẻ mặt Mạc Tĩnh Thần hứng thú nhìn Dương Hi Ngôn, hỏi: “Ai đây?”
“Cháu tao.” Dương Quang đáp, liếc Tư Đồ Lỗi một cái, “Mày tự hỏi nhóc đi, nói với tao cũng vô ích.”
Tư Đồ Lỗi bĩu môi, học theo Nghiêm Phong vẫy vẫy tay, nói: “Qua đây, qua đây với chú Tư Đồ nào.”
Kết quả Dương Hi Ngôn chỉ nhìn hắn một cái rồi trở về bên cạnh Dương Quang.


Dương Quang cũng không để ý cậu, cạn ly với Thiệu Phong, hỏi y: “Dạo này sao rồi?”
“Cũng vậy thôi.” Thiệu Phong vẫn mang dáng vẻ mặt liệt không đổi, tuy rằng ngũ quan tuấn tú nhưng lại khuyết thiếu cảm xúc, người như vậy mà lại là người mẫu nổi tiếng, thật khó lòng khiến người khác tin được.
Uống một ngụm rượu, y lại nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ vẫn luôn yên tĩnh đứng bên cạnh Dương Quang, hỏi: “Đang yên đang lành sao đột nhiên lại có thêm đứa con ghẻ vậy?”
Con người này nói chuyện không ý tứ chút nào, mọi người thì quen rồi, nhưng Tư Đồ Lỗi vẫn có trách nhiệm nhắc nhở: “Chú ý cách dùng từ, đứa nhỏ này mẫn cảm hơn so với trẻ em nhà khác.” Hai tiếng con ghẻ này sợ là không có ai thích nghe.
Hơn nữa…Tư Đồ Lỗi nhìn Dương Quang một cái, với hành vi bao che khuyết điểm của tên này, Tư Đồ Lỗi cảm thấy hắn sẽ không cho phép người khác dùng hai chữ này để diễn tả về Dương Hi Ngôn.
Đối với băn khoăn của hắn, Dương Quang lại không để ý lắm cười cười, trả lời: “Anh tao gặp tai nạn máy bay, nhóc là người thân duy nhất của tao.” Kéo đứa nhỏ ngồi xuống, Dương Quang gọi cho cậu một ly nước trái cây, sau đó giới thiệu hai người chưa quen biết cho cậu.
“Đây là chú Mạc, đây là chú Thiệu.”
Đứa nhỏ nhìn Mạc Tĩnh Thần và Thiệu Phong, theo lời giới thiệu của Dương Quang gọi một tiếng: “Chú Mạc, chú Thiệu.”
“Còn tao?” Tư Đồ Lỗi kháng nghị nói: “Mày xác định là đã giới thiệu tao cho nhóc rồi?”
“Nó không thích bác sĩ.”
“Cũng không thích hiệu trưởng.” Nghiêm Phong chỉ sợ thiên hạ không loạn.
“Không sao.” Vẻ mặt Tư Đồ Lỗi nguy hiểm híp mắt lại, nói: “Có không thích bác sĩ đi nữa thì vẫn có lúc cần đến bác sĩ.”
Dương Quang liếc hắn một cái, “Ngày càng nhỏ nhen.” Có cái xưng hô cũng so đo, còn dám uy hiếp hắn.
Thế nhưng hắn không dám xem nhẹ sự uy hiếp của Tư Đồ Lỗi, bĩu môi xoa đầu đứa nhỏ, hất cằm về phía Tư Đồ Lỗi, “Đây là chú Tư Đồ.”
“Chú Tư Đồ.”
“Ngoan.” Cuối cùng Tư Đồ Lỗi mới thấy vừa lòng.
Đối với hành vi của hắn, Thiệu Phong chỉ thản nhiên bình luận: “Ấu trĩ.”
Tư Đồ Lỗi hoàn toàn không thèm để ý nhún vai, nói: “Tao không nhìn được tên Dương Quang này phân biệt đối xử! Tốt xấu gì tao cũng là người đầu tiên gặp nhóc.”
“Cái này có gì để khoe khoang?” Lần đầu gặp mặt ở bệnh viện, Dương Quang thấy trải nghiệm này đối với đứa nhỏ mà nói, quên đi càng tốt hơn.
.
“Cái này không phải khoe khoang, hơn nữa mày làm chú người ta cũng phải dạy nhóc lễ phép chứ.”
“Tao thấy tao có quyền được biết chuyện gì đang xảy ra.” Mạc Tĩnh Thần nhìn Dương Quang, rồi lại nhìn Tư Đồ Lỗi, vô cùng hiếu kỳ.
Nhìn đứa nhỏ yên tĩnh một cái, Dương Quang cũng không ngăn Tư Đồ Lỗi chia sẻ lần đầu gặp gỡ Dương Hi Ngôn, cho dù không phải là kí ức gì tốt đẹp.
Hắn quay đầu nhìn Dương Hi Ngôn vẫn luôn trầm mặc ngồi trên sô pha, thấy ánh mắt cậu vẫn luôn đặt trên ly nước trái cây có màu sắc xinh đẹp, Dương Quang hỏi: “Ngon không?”
Đứa nhỏ gật đầu, cầm ly trong tay ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Dương Quang nói: “Thích thì uống nhiều một chút, không đủ thì gọi thêm.”
“Dạ.” Đứa nhỏ đáp lời, yên lặng ngồi uống nước trái cây, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn mọi người, rồi lại chuyển tầm mắt về phía Dương Quang đang thoải mái nói chuyện với bạn bè.
Trước mặt đàn em là một Dương Quang uy nghiêm, trước mặt bạn bè lại trở thành một Dương Quang tùy ý hơn nhiều.
Thật ra với độ tuổi của Dương Quang, quan hệ giữa hắn và mấy người kia cũng chưa tốt đến mức đối xử chân thành với nhau.

Ngoại trừ Tư Đồ Lỗi ra, bối cảnh những người khác đều có chút phức tạp, vì vậy mối quan hệ trước mắt vẫn còn ở giai đoạn thăm dò.

Nhưng vì tác động tình cảm của Dương Quang mười năm sau nên hiện giờ hắn đối với bọn họ cơ bản đã buông bỏ phòng bị.
Đều là mấy tên già đời lăn lộn trong xã hội, chỉ cần Dương Quang có một chút thay đổi tâm lý, mấy người này nhất định sẽ phát hiện ra.
Nghiêm Phong và Tư Đồ Lỗi đã gặp Dương Quang trước đó, nhưng Mạc Tĩnh Thần và Thiệu Phong thì chưa.

Vì thế trong lúc nói chuyện, tầm mắt của bọn họ dều dừng lại khá lâu trên người Dương Quang.
Cảm giác được cái nhìn đánh giá của mấy người kia, Dương Quang quay đầu hỏi: “Sao vậy?”
Mạc Tĩnh Thần dò hỏi: “Dương Quang, có phải mày có việc cần tụi tao giúp không?”
“Tao cần tụi mày giúp cái gì?” Dương Quang nhíu mày, nhìn thấy trong mắt Thiệu Phong cũng thoáng qua sự hoài nghi, hắn mới phản ứng lại cười nhạo một tiếng, “Độ mẫn cảm của mấy người ở đâu ra mà nhiều vậy? Nếu uống rượu với mọi người mà vẫn phải che che giấu giấu, vậy tụ tập còn có ý nghĩa gì?”
Mạc Tĩnh Thần vuốt mũi khiếu nại: “Đột ngột quá rồi.”
Dương Quang nhìn Thiệu Phong, “Mày cũng cảm thấy vậy?”
“Không.” Thiệu Phong nói: “Tao thấy tốt.”
“Đúng vậy, tốt mà.” Nghiêm Phong phụ họa.
Tư Đồ Lỗi nhún vai, “Dù sao tao chỉ là dân thường, mấy người các cậu không phải nhà quan thì là nhà giàu, còn chưa kể có anh cả trong giới xã hội đen, tao ăn lời rồi.”
Dương Quang cười cười nâng ly nói với bọn họ: “Sau này mong được giúp đỡ nhiều hơn!”
Mạc Tĩnh Thần nói: “Câu này hay.”
Mọi người cạn ly, nhìn nhau bật cười.
Có nhiều việc không cần nói rõ, quan hệ của bọn họ là kiểu ăn ý trong lòng.
Nhìn mấy người kia, Dương Quang cong khóe môi, trong mắt thoáng qua sự ấm áp nhàn nhạt, đây là bạn bè của hắn, là những người bạn hắn quen biết hai đời!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui