Làm Chú Khó Lắm FULL


Dương Quang chú ý thấy Dương Hi Ngôn ăn rất ít cơm, má Kỳ chỉ xới cho nhóc nửa chén thôi thế mà nhóc đã khó xử nhìn Dương Quang.
Dương Quang hỏi: “Ăn không hết?”
Dương Hi Ngôn gật đầu, vung vẩy tay lấy đũa gạt bớt cơm trong chén.
Dương Quang nhìn một cái mặt mày lập tức tối sầm lại, mèo còn ăn nhiều hơn cậu, hèn chi gầy như vậy.
Vì thế hắn nhíu mày lạnh mặt nói: “Ăn hết, không được chừa lại!”
Dương Hi Ngôn im lặng cúi đầu chậm chạp ăn, Dương Quang nhìn không nổi nữa động đũa gắp đồ ăn cho cậu, cuối cùng thấy đứa nhỏ ăn đến mức sắc mặt cũng trở nên đau khổ, Dương Quang có chút bất đắc dĩ: “Không ăn nổi nữa thì thôi.” Đừng có để bị đầy bụng.
Đứa nhỏ tám tuổi ăn không hết nửa chén cơm, Dương Quang càng nghĩ càng bực, Dương Nghiên làm anh thất bại không nói, đến nuôi con cũng không nuôi được.
Hắn tức đến nỗi không còn tâm tình ăn uống, vứt đũa xuống gọi người làm dọn dẹp, trước khi lên lầu không quên dặn má Kỳ: “Nấu cho nhóc chút canh bổ dạ dày.” Đi được vài bước lại nghĩ đến gì đó, “Nhớ thoa thuốc đầu gối nữa.”
Thấy má Kỳ đáp ứng rồi hắn mới xoay người rời đi, Dương Hi Ngôn sau lưng vẫn luôn nhìn hắn.
“Cậu chủ nhỏ ăn ít quá rồi.” Má Kỳ vừa dọn dẹp vừa nói với cậu.
Má Kỳ nói: “Cậu chủ đau lòng con đó, tuy nhìn cậu ấy dữ dằn nhưng tốt lắm.”
Dương Hi Ngôn vẫn im lặng.
Má Kỳ thở dài rồi vội đi làm việc, để Dương Hi Ngôn ngồi một mình trên bàn ăn, dáng vẻ nhìn qua có chút cô đơn.
Cũng không biết ngồi bao lâu, cậu đứng dậy tập tễnh lên lầu.
Dương Hi Ngôn đứng trước phòng sách của Dương Quang, cúi đầu thật lâu mới vươn tay gõ cửa.
“Vào đi.”
Cửa vốn không đóng chặt, lúc nhìn thấy Dương Hi Ngôn bước vào, Dương Quang thả quyển sách vừa mua về nằm trong danh sách Tư Đồ Lỗi đưa vào ngăn kéo, nhìn đứa nhỏ chậm rãi bước đến gần mình, giọng điệu không mang theo chút cảm xúc nào nói: “Đau chân đừng chạy lung tung, có cần gì thì nói với bọn họ một tiếng, bọn họ lấy cho nhóc.”
Môi Dương Hi Ngôn mấp máy.
“Sao?” Khoảng cách có hơi xa, Dương Quang không nghe được, hắn nhíu mày nói: “To tiếng một chút, ngẩng đầu lên nói chuyện với chú!”
Giọng điệu hắn có chút nghiêm khắc, Dương Hi Ngôn im lặng rụt người lại, nhưng vẫn nghe lời ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói: “Chú hai, xin lỗi…”
Dương Quang hỏi: “Vì sao xin lỗi?”
“Lúc nãy…” Dương Hi Ngôn ngập ngừng, nỗ lực điều khiển bản thân không được cúi đầu xuống, nhìn vào mắt Dương Quang nói: “Không phải con cố tình.”
“Không phải cố tình bướng bỉnh không chịu ăn cơm hả?”
“Dạ.”
Dương Quang trầm mặc một lúc, hắn không nghĩ đến đứa nhỏ sẽ xin lỗi vì chuyện này, hắn lại hỏi: “Lúc ở nhà cha nhóc không quản nhóc sao?”
Dương Hi Ngôn cắn môi, Dương Quang phát hiện cậu không thích nhắc đến cha mẹ mình.

Trước đây cũng vậy, lúc đứa nhỏ nói về mẹ mình, Dương Quang không hề cảm giác được chút quyến luyến nào của cậu dành cho bọn họ.
Cũng đúng, nuôi đứa nhỏ thành ra thế này, có thể tin tưởng hai người kia được đến đâu?
“Chú không giận nhóc.” Dương Quang giải thích: “Chú không thích nhóc xem thường thân thể mình thôi.

Sau này cố gắng ăn cơm, nếu đói thì cứ nói với má Kỳ, đồ ăn vặt hay điểm tâm không thiếu cho nhóc ăn.”
“Dạ.”
Nửa ngày sau thấy cậu vẫn đứng đó, Dương Quang hỏi: “Còn chuyện gì nữa?” Nói rồi mới chợt nghĩ đến, có lẽ Dương Hi Ngôn cũng không biết mình nên làm gì.
Dương Quang nghĩ nghĩ, nói: “Qua đây.”
Dương Hi Ngôn băng qua bàn sách đứng trước mặt hắn, Dương Quang ôm cậu lên đùi mình, thản nhiên nói: “Đừng có đứng mãi như vậy, chú đã nói không được xem nhẹ thân thể mình mà.” Hai đầu gối rõ ràng vẫn bầm tím mà cứ thích tự đứng phạt như thế.
Dương Quang nghĩ mình nên tìm hiểu về sở thích của Dương Hi Ngôn một chút.

Hắn lấy sẵn bút và giấy, chuẩn bị viết danh sách ngày mai giao cho đàn em đi mua, Dương Quang hỏi Dương Hi Ngôn: “Nhóc có muốn đồ gì không? Sách? Đồ chơi? Đồ ăn vặt? Máy chơi điện tử?” Hắn thật sự không biết trẻ con tuổi này thích cái gì, lúc trước hắn chỉ phụ trách dẫn đứa nhỏ về nhà, còn lại toàn bộ giao cho người làm.
Dương Quang cắn môi, hắn chợt thấy mình cũng không tốt hơn Dương Nghiên bao nhiêu, có lẽ người nhà họ Dương bọn họ đều không biết nuôi trẻ.
Dương Hi Ngôn im lặng nửa ngày, đến lúc Dương Quang dần mất hết nhẫn nại mới nói ra vài chữ.
“Tên sách? Tên đồ chơi? Đồ ăn gì?” Dương Quang phát hiện nuôi trẻ con là chuyện cần có kiên nhẫn rất lớn.

hắn hỏi Dương Hi Ngôn: “Lúc trước nhóc ở nhà hay làm gì để giết thời gian?”
Dương Hi Ngôn nói: “Đọc sách của ông nội.”
Dương Quang kinh ngạc, “Nhóc hiểu hả?” Đến hắn còn đọc không hiểu, ông lão nhà hắn để lại toàn là sách cổ.

Lúc nhỏ vì không thích đọc sách còn bị ông đánh không biết bao nhiêu lần.
May mà Dương Hi Ngôn lắc đầu, nếu không Dương Quang thật sự sẽ dẫn cậu đi kiểm tra IQ.
Dương Hi Ngôn nói: “Không hiểu lắm, nhưng rất có ý nghĩa.” Đọc không hiểu còn có ý nghĩa? Dương Quang không hiểu nổi đường não của đứa nhỏ này.
Nhưng mà…
“Mấy quyển sách đó không hợp với nhóc đâu, ngày mai chú đưa cho nhóc mấy quyển phù hợp hơn.” Hắn không muốn nuôi cậu thành một Dương Nghiên thứ hai đâu.
Dương Hi Ngôn gật đầu, “Dạ.” Cậu không có ý kiến gì.
Tối đến, ăn cơm xong lại nhìn đứa nhỏ uống hết nửa chén thuốc, sau đó dặn má Kỳ cho đứa nhỏ ngủ sớm một chút, Dương Quang mới gọi Triệu Đông đến phòng sách.
Theo sau hắn, vẻ mặt của Triệu Đông vô cùng thấp thỏm, anh cả nghiêm túc như vậy không lẽ vì hôm nay mình gây sự hơi quá ở nhà họ Dương.
Hình như không có mà?
Còn đang tự kiểm điểm lại, Dương Quang đã ngồi vào ghế sau bàn nhìn cậu ta, chỉ vào sô pha cách đó không xa, nói: “Ngồi đi.”
Dương Quang không biết hắn càng khách sáo Triệu Đông càng nổi da gà nhiều, sau khi ép mình ngồi xuống ghế, cậu ta giành lời trước: “Anh cả, em thật sự không có động tay, mấy anh em đều bị cản lại!” Ý là nếu bọn họ không cản trở nhất định cậu ta sẽ không ra tay.
Dương Quang đã sớm biết, bĩu môi nói, “Anh không nói chuyện đó.” Mặc dù tính tình Triệu Đông lỗ mãng nhưng việc ở nhà họ Dương giao cho cậu ta xử lý, Dương Quang tin cậu có thể làm tốt, thằng nhỏ này cũng không ngốc, vì thế hắn không định hỏi mấy chuyện này.
Điều Dương Quang muốn hỏi là: “Gần đây mấy bang phái khác ở thành phố S có động tĩnh gì không?”
Trong trí nhớ của hắn, hai năm tiếp theo có lẽ là thời kì tương đối ổn định.

Thời điểm này các thế lực xã hội đen ở thành phố S vẫn chưa thống nhất, có đến bảy tám tổ chức nhỏ lẻ tự chiếm địa bàn quản lý, sống với nhau khá an ổn.
“Những bang phái khác ạ?” Triệu Đông không nghĩ đến Dương Quang sẽ hỏi cái này, cậu ta hơi khó hiểu gãi đầu, “Anh cả, những gì em biết không phải anh cũng biết sao?” Cậu nào dám dối gạt gì anh cả nhà mình.
Đương nhiên Dương Quang sẽ không nói với cậu ta tình cảnh ly kỳ của mình, thực tế thì hắn cũng sẽ không nói cho bất kì ai.
Dương Quang nói: “Không có gì, mày nói lại lần nữa cho anh nghe, anh sợ mình quên chuyện nào đó.”
Triệu Đông hoang mang không hiểu nhìn hắn một cái, nhưng vẫn báo cáo chi tiết tình hình của các bang phái trong thành phố S một lượt cùng với tình hình mấy ngày gần đây.
May mà vẫn giống với kí ức của Dương Quang, không vì hắn sống lại mà xảy ra thay đổi, đây là chuyện tốt, như vậy Dương Quang có ít nhất năm năm để chuẩn bị mọi thứ.

Bởi vì năm năm sau, thành phố S sẽ xảy ra một cuộc tẩy trừ thế lực xã hội đen trên diện rộng.
Hồng Môn, Long Môn, Diệm Bang, Phong Khởi là bốn bang phái sống sót sau cuộc tẩy trừ năm năm sau.

Bảy năm sau Hồng Môn lại bị Phong Khởi thâu tóm, sau đó ba bang phái lớn chia đều thành phố S.

Mà hiện tại Hồng Môn và Diệm Bang chỉ là bang phái tầm trung, Long Môn chưa có tên tuổi, thậm chí gốc rễ của Phong Khởi vẫn chưa thành lập.
Dương Quang hỏi: “Mày mới nói ông hai Hồng vừa nhận về đứa con riêng, tên gì vậy?”
“Cái này…” Ai lại đi nghe ngóng thông tin chi tiết đến vậy chớ? Anh cả nhà mình sao đột nhiên lại có hứng với chuyện riêng nhà người ta vậy?
Triệu Đông cẩn thận nhìn hắn rồi nói: “Hay ngày mai em cho người đi điều tra một chút?”
“Tra đi.” Dương Quang nói: “Tốt nhất là tra chi tiết một chút!” Nếu hắn nhớ không lầm, mười năm sau người thuê sát thủ giết hắn chính là đứa con riêng ông hai Hồng mới nhận về này.
“Anh cả?” Thấy ánh mắt của anh cả trong nháy mắt như có thể đông chết cậu, Triệu Đông hiểu lầm hỏi: “Anh cả định xuống tay với Hồng Môn sao?”
Dương Quang liếc cậu một cái, nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của cậu ta lại cong khóe miệng hỏi ngược lại: “Không được hả?”
“Được!” Vẻ mặt của Triệu Đông lập tức trở nên vô cùng nhiệt tình, cậu ta chà xát tay nói: “Em ngứa mắt mấy lão già bên đó từ sớm rồi, anh cả bây giờ mình làm gì!”
Vẻ mặt Dương Quang thần bí khó dò, nửa ngày trôi qua vẫn không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm Triệu Đông.
“Anh…Anh cả?”
“Mày thấy với thế lực hiện tại của Diệm Bang có thể đấu với Hồng Môn không?”
Triệu Đông cẩn thận suy nghĩ, sau đó cảm xúc sụp đổ, “Cũng không phải không được…” Nhưng cái giá phải trả quá lớn!
“Hên ghê, còn cứu được.”
“Anh cả!” Anh cả nhà mình cũng biết đùa giỡn người khác? Hai câu kháng nghị định phun ra bị ánh mắt thản nhiên của Dương Quang quét qua, lập tức tiêu tan.
Dương Quang vẫn đang suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì, hắn nhiều hơn người khác mười năm kí ức không thể lãng phí được.
Trầm tư chốc lát, Dương Quang dặn dò Triệu Đông: “Ngoài việc thăm dò thông tin đứa con riêng của ông hai Hồng, gọi người đến khu dân nghèo phía Bắc tìm cho anh một người.” Dương Quang nghe nói anh cả của Phong Khởi sau này đến từ khu vực đó, nhưng không biết địa chỉ cụ thể.
Sau khi miêu tả khái quát vài nét đặc trưng về tuổi tác diện mạo của người đó, Dương Quang lại liếc cậu ta một cái, “Đừng quên khu Bắc là địa bàn của người khác, có tìm người cũng khiêm tốn một chút, không cần gấp, đừng rước phiền phức cho anh.”
“Đã biết, anh cả.”
“Với lại…” Dương Quang nghĩ nghĩ lại bổ sung: “Chuẩn bị quà cho anh, hai ngày nữa anh đi thăm ông ba Hồng.”
Người này là bạn hữu của cha nuôi hắn – ông Kỳ, tiếc rằng từ lúc ông Kỳ qua đời Dương Quang rất ít qua lại với ông chú này, nhưng bây giờ hắn quyết định sẽ tiếp tục giữ giao tình này, dù sao y cũng là người có lương tâm nhất trong mấy ông già của Hồng Môn.
Nhiều mối giao tình thêm nhiều đường đi, câu này tuyệt đối không sai!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui