Edit: Thanh Hưng
Lâm Sơ cũng cho là như vậy.
Ma thuật thần kỳ nhất trên thế giới này chính là thời gian, không thể dừng lại cũng không thể quay lại, hiệu quả thường thường làm cho người ta khiếp sợ, trên gương mặt hoàn mỹ không tỳ vết phủ đầy nếp nhăn, vóc người yểu điệu chuyển thành sưng vù, động đất sóng thần phá hủy dấu chân, nhà cao tầng được xây lên từ trên nền đất bằng phẳng, người yêu thay lòng rời đi, đứa bé bướng bỉnh trưởng thành, muôn ngàn hình trạng kỳ quặc trên thế giới khiến đơn thuần biến thành lõi đời.
Lâm Sơ xới cơm vào chén, ngơ ngác nghe cha Lâm nói: "Cho nên lần này Hướng Dương trở về, hẳn là sẽ không đi nữa đâu, dù sao ba mẹ cậu ta cũng đã lớn tuổi, có con trai sống ở bên cạnh vẫn tốt hơn."
Mẹ Lâm không biến sắc nhìn sang Lâm Sơ, nói: "Hướng Dương người này, trước kia trung thực, tôi đều vẫn xem cậu ta như em trai, nếu không phải cậu ta để ý ba mẹ cậu ta gọi ông nội bà nội, tôi đã bảo cậu ta gọi tôi là chị rồi!" Bà gắp một miếng thịt, lại nói: "Nhưng mà lần này lại có thể gây ra chuyện lớn như ly hôn, người cũng phải bôn ba bên ngoài, ép buộc mù quáng!"
Cha Lâm cười một tiếng: "Đừng lấy tuổi tác người ta ra thảo luận, cũng sắp 36 tuổi rồi, mà dáng dấp lại giống như mới ba mươi tuổi đầu, buổi trưa tôi mới vừa gặp cậu ta ở trên đường rồi, thật sự không thay đổi chút nào!" Ông lại thở dài: "Ba mẹ cậu ta lại lo nghĩ thay cậu ta, vội vàng muốn cho cậu ta đi xem mắt, giới thiệu một cô gái. Tôi thấy gần đây bà đang tìm đối tượng cho Đao Đao, không biết có cô gái nào có thể giới thiệu cho cậu ta hay không?"
Mẹ Lâm suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Có thì cũng có, trong đơn vị của Mỹ Trân có vài cô gái tốt, chỉ là Hướng Dương cậu ta là kết hôn lần thứ hai, dù cho điều kiện có khá hơn nữa cũng không nhất định sẽ có người để ý tới cậu ta, lại nói điều kiện của cậu ta cũng không tốt hơn người khác chỗ nào!"
"Vậy cũng không nhất định!" Cha Lâm nói: "Vóc dáng như thế, lại là một hải quy, công việc ở nước ngoài cũng tốt, trước đó cũng đã mua được nhà ở nước ngoài rồi, phòng ở mới bây giờ của lão Hướng bọn họ chính là Hướng Dương tự trả tiền mua, hơn 100 vạn đấy! Với điều kiện này, thế nào cũng sẽ có người nhìn tới!"
Mẹ Lâm lại muốn phản bác, Lâm Sơ thấy tình hình này, không nhịn được mà chen miệng: "Cha, anh ta thật sự ly hôn rồi?"
Cha Lâm "A" một tiếng: "Thật, nguyên nhân cụ thể thì không được nghe nói, dù sao thì cũng thật sự ly hôn rồi!"
Lâm Sơ sững sờ trong chốc lát, trong lòng không hiểu thở dài.
Năm đó Hướng Dương với vợ anh ta là bạn học cùng trường, hai người là trai tài gái sắc, tình yêu giữa nam sinh khoa học tự nhiên cùng với nữ sinh ngành kỹ thuật làm người khác ghen chết, sau khi cưới lại cùng nhau ra nước ngoài làm việc, song song nhận chức ở top công ty đứng đầu. Những năm trước đây còn nghe nói Hướng Dương muốn nhị lão cũng ra nước ngoài, chỉ là tuổi tác của cha Hướng và mẹ Hướng đã cao, cũng không biết tiếng Anh, hoàn toàn không muốn giày vò thêm, chỉ có ngày lễ ngày tết mới ra nước ngoài thăm người thân, thuận tiện du lịch khắp nơi. Vợ chồng Hướng Dương bề bộn nhiều việc, trong lúc đó cũng chỉ về nước hai lần, một lần là lúc Lâm Sơ đi du lịch tốt nghiệp sau khi kết thúc kì thi tốt nghiệp trung học, một lần khác là lúc Lâm Sơ đang học đại học năm thứ hai cả nhà vội về ngoại tỉnh chịu tang, cả hai lần đều không gặp mặt, nhưng cũng nghe các bạn hàng xóm nói bọn họ muốn có bao nhiêu ân ái thì có bấy nhiêu ân ái.
Cẩn thận tính ra, đã qua bảy tám năm, ai biết được kết cục cuối cùng lại là như vậy, ma thuật thời gian thường thường máu lạnh vô tình.
Đầu kia Trầm Trọng Tuân tâm thần có chút không tập trung, vẫn luôn nhìn màn hình máy vi tính ngẩn người, thỉnh thoảng lại bấm đốt ngón tay tính số tuổi chênh lệch giữa Lâm Sơ và người nọ.
Năm nay Lâm Sơ hai mươi ba tuổi, người nọ thoạt nhìn khoảng ba mươi tuổi, chênh lệch tuyệt đối lớn hơn bảy, cũng không phải loại hình Lâm Sơ thích, Trầm Trọng Tuân thoáng an tâm.
Nhưng lại không khỏi tự chủ liếc nhìn tấm ảnh cũ trong tay, Trầm Trọng Tuân quơ quơ trang giấy có lịch sử đã lâu này, trong đầu bắt đầu vẽ lại cảnh tượng những tháng năm ấy, Lâm Sơ tuổi trẻ hăng hái, trong những năm tháng thuần khiết nhất, bên cạnh có hình bóng một vị khác phái này làm bạn, trái lo phải nghĩ, cho dù thế nào anh cũng không nhịn nổi, anh muốn toàn bộ của Lâm Sơ, trong phần "Toàn bộ" kia, tuyệt đối không thể bao gồm phần hồi ức tốt đẹp của Lâm Sơ và người nọ.
Hiện tại anh chỉ hy vọng người nọ nhanh biến mất một chút, anh không hy vọng lần sau mở cửa lại gặp được anh ta, chỉ là nguyện vọng này tan vỡ rồi.
Sáng hôm sau, Trầm Trọng Tuân đợi đến mười giờ đúng thì bấm điện thoại gọi cho Lâm Sơ, hỏi hôm nay mấy giờ cô trở về, ai ngờ Lâm Sơ lại trả lời: "Khách tới nhà, tôi không đi được, đến lúc đó tự tôi trở về thôi, anh đừng chờ tôi nữa!"
Trầm Trọng Tuân nhíu nhíu mày: "Vậy em tiếp khách xong lại gọi điện thoại cho tôi, tôi đưa em về, cùng nhau ăn cơm tối."
Lâm Sơ vẫn cự tuyệt: "Cơm tối tôi sẽ ăn ở nhà luôn (lqd), không nói nữa nhé, ba tôi gọi tôi rồi!"
Cô vội vã cúp điện thoại, Trầm Trọng Tuân không kịp đáp lại nữa, nghe âm thanh “Tút tút” liên tục ở đầu kia, anh mất mác khó tả, có cảm giác lo lắng.
Lâm Sơ để điện thoại di động sang một bên, lần nữa trở về phòng khách, cha Lâm nói: "Gọi con cả nửa ngày, gọi điện thoại với ai thế, mau đi bưng trái cây đi!"
Lâm Sơ đáp một tiếng, nhanh chóng tới phòng bếp cắt dưa hấu, lúc bưng ra lại nghe cha Lâm nói: "Dì của con vừa nghe nói con sẽ qua đây, đã vội vội vàng vàng chạy đi mua thức ăn, con nói con tới thì cứ tới đi, còn mua nhiều đồ như vậy làm gì!"
Trên sàn nhà bên cạnh sofa đặt bốn túi quà, tất cả đều được gắn nhãn mác nước ngoài, Hướng Dương bảy năm không gặp hôm nay đã thoát khỏi bộ dáng thanh niên rực rỡ như ánh mặt trời, bên dưới cặp mắt kính quy củ là đôi mắt trầm tĩnh không gợn sóng. Hướng Dương cười đáp: "Những thứ này đều là con trực tiếp mang từ Canada tới, không đắt, muốn để cho mọi người nếm thử những thứ mới mẻ!" Anh ta liếc mắt nhìn Lâm Sơ mặc một thân váy dài, ngoắc tay nói: "Đao Đao tới đây, cũng bao nhiêu năm không gặp, đã lớn như vậy rồi!"
Lâm Sơ cười cười, đi lên phía trước ngồi vào bên cạnh cha Lâm, nhìn về phía Hướng Dương ngồi ở trên ghế sofa đơn: "Anh trai, lúc anh đi em chính là lớn như vậy, vẫn luôn không hề cao thêm!"
Hướng Dương buồn cười: "Lúc anh đi em có một chiếc răng sâu, bác sĩ nói em ăn quá nhiều đường, người ta sáu bảy tuổi mới như vậy, em nói tới bây giờ em vẫn không hề lớn lên?"
Lâm Sơ nghiến răng, ban đầu lúc hàn răng cô còn đựng mô hình hàm răng ở ngăn kéo trong phòng ngủ, nhưng cô đã không nhớ rõ chiếc răng sâu kia là ở bên trái hay là bên phải, là chiếc thứ ba hay là chiếc thứ tư đếm ngược.
Trong lòng cô cười nhẹ, nhìn xem, thời gian quả nhiên là ma thuật thần kỳ.
Mẹ Lâm như muốn mua cả nửa chợ rau về, lúc đi tới lầu bốn còn lớn tiếng gọi Lâm Sơ mở cửa, ba người trong nhà đồng loạt giúp bà xách đồ, trong tay mỗi người đều có bốn, năm cái túi, cũng không biết mẹ Lâm làm thế nào để ôm suốt một chặng đường dài thế kia.
Mẹ Lâm cười nói: "Thật vất vả Hướng Dương nhà chúng ta mới trở lại một lần, ăn nhiều hamburger, lần này nhất định phải ăn cơm trắng thật ngon!"
Hướng Dương bỏ túi ny lon vào phòng bếp, nói: "Dì nhỏ à, sớm biết vậy con đã đi chợ rau đón người rồi, nhiều đồ như vậy khó cầm lắm, lúc con ở nước ngoài cũng có ăn cơm mà, rất ít khi ăn đồ tây!"
Mẹ Lâm quan sát anh ta một hồi lâu, gật đầu một cái: "Đúng là rất ít khi ăn cơm tây, không thấy con mập, những người nước ngoài trên TV kia đều là bụng bia!"
Động tác của mẹ Lâm rất lưu loát, lại lôi kéo Lâm Sơ vào phòng bếp giúp một tay, chốc lát đã bày ra một bàn đồ ăn, mọi người được hưởng đãi ngộ mà chỉ ngày lễ ngày tết mới có.
Lúc ăn cơm bà hỏi Hướng Dương chuyện ly dị, bắt gặp cha Lâm liếc nhìn mấy lần, mẹ Lâm gõ gõ chén cơm: "Khi tôi với ông nói chuyện yêu đương lúc đi nhà ba mẹ ông, lại nhân tiện dẫn theo Hướng Dương đi chơi, quan hệ của tôi và cậu ta không tầm thường, ông bớt lải nhải đi!"
Hướng Dương cười nói: "Cũng không phải là chuyện gì không thể nói, kết hôn bảy năm, những chuyện vặt vãnh quá nhiều, con và cô ấy cũng rất ít gây gổ, nhưng mỗi một lần cãi vã đều sẽ nháo lớn, lúc lễ mừng năm mới chúng con lại tranh cãi lớn một trận, thật sự không nhịn nổi nữa mới ly hôn!"
Cha Lâm đáng tiếc nói: "Các con vẫn luôn rất tốt á, thật không nghĩ tới lại có thể như vậy."
Hướng Dương cười nhạt, nghiêng mắt nhìn về phía Lâm Sơ vẫn luôn cúi thấp đầu không nói một lời, nhìn lướt qua những món ăn trên bàn, gắp một miếng thịt xào cà tím bỏ vào trong chén của cô, nhỏ giọng nói: "Em thích nhất!"
Lâm Sơ ngẩng đầu lên, đè xuống khó chịu trong lòng, nhét cà tím vào trong miệng.
Sau khi ăn xong thời gian vẫn còn sớm, cha Lâm bảo Lâm Sơ đi thăm ông bà nội.
Cô đã ba tuần chưa trở về, lão nhân trong nhà vẫn luôn nói nhớ cháu gái, tối hôm qua đã gọi điện thoại sang nói muốn đi thăm Lâm Sơ, cha Lâm và mẹ Lâm sao có thể để lão nhân gia chạy từ xa đến được, đã nói sẽ bảo Lâm Sơ xế chiều hôm nay qua đó.
Hướng Dương đứng dậy tạm biệt, còn nói: "Con đưa Đao Đao qua, vừa lúc trong xe còn để hai túi đồ ăn, ngày hôm qua đi thăm ông nội bà nội cũng để lại hai túi, vốn là tính toán hôm nay sẽ đi một chuyến nữa."
Mẹ Lâm tự nhiên giữ anh ta lại: "Cứ để Đao Đao tự mình đi đi, chúng ta cũng đã nhiều năm như vậy chưa từng gặp rồi, có rất nhiều lời muốn nói với cậu!"
Hướng Dương cười nói: "Đừng đừng, ba mẹ con cũng đều nói với con, bảo mọi người giới thiệu đối tượng cho con, hiện tại tạm thời con không có cái ý nghĩ này, chuồn là thượng sách!"
Mẹ Lâm ngẩn người, dở khóc dở cười: "Aizzz, thì ra trong lòng con đã sớm có dự liệu rồi à!"
Một đường đưa Hướng Dương đến lầu dưới, mẹ Lâm vẫn còn nói khổ nhất chính là lòng cha mẹ, khuyên Hướng Dương sớm ngày tái hôn, thông cảm cho nhị lão trong nhà, Hướng Dương chỉ cười qua loa, thật lâu mới thoát ra được mà ngồi vào trong xe, Lâm Sơ cũng móc lỗ tai chui vào ghế lái phụ.
Dọc đường đi tới nhà ông bà nội Lâm Sơ, Hướng Dương hỏi tình huống hai năm gần đây của Lâm Sơ, lại khen cô có bản lĩnh, có thể tiến vào quốc xí: "Lúc đầu anh thi ba lượt nhân viên công vụ, hai lần đơn vị sự nghiệp, không có một lần nào thành công, năm đó nếu anh có thể vào quốc xí, hiện tại đã không như vậy rồi!"
Lâm Sơ cười nói: "Anh thi nhân viên công vụ lần thứ ba rõ ràng là đậu, chỉ là lần đó vừa lúc có người đi cửa sau, hất anh ra!"
Hướng Dương lắc đầu một cái: "Đây chính là không thi đậu, có thể bị người đi cửa sau đánh rớt, vậy chắc chắn thành tích của anh cũng không tốt như thế, nếu anh thi được hạng nhất, ai dám chen? Ai cũng không chen nổi!"
Phải làm thì chỉ làm thứ nhất, số hai không ai nhìn thấy, từ nhỏ Lâm Sơ đã bị Hướng Dương giáo dục như vậy, năm thi vào trung học cơ sở cô thi được vào lớp chọn thứ hai, khi cả nhà đều thay cô vui vẻ, chỉ có Hướng Dương tạt nước lạnh vào cô, ép cô sau đó lại vì tức giận mà phấn đấu, lúc thi cấp ba thành tích đứng thứ nhất cả lớp, thuận lợi tiến vào trường cấp 3 chuyên Trữ Tiền.
Sau này nghĩ lại, cũng may nhờ Hướng Dương yêu cầu cao. Năm đó năng lực giáo viên trường trung học chỗ Lâm Sơ không tốt, cho dù là thành tích của lớp học số một, cũng không thấy có bao nhiêu ưu tú, huống chi là lớp học số hai. Thành tích học tập của Lâm Sơ cũng không phải là cao, chỉ có thể dựa vào sự kiên nhẫn mà liều mạng, liều mạng vào trường chuyên cấp 3, đó lại là một vùng trời đất khác rồi.
Lúc sắp đi tới chung cư thì Hướng Dương nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lâm Sơ, nói: "Anh ly hôn với chị Hân Hân của em, cũng không vì nhân tố bên ngoài gì, chỉ là loại chuyện như tình cảm này ai cũng không có cách nào đánh giá, không có cách nào dự tính, phai nhạt chính là phai nhạt, nhưng cũng có rất nhiều cặp vợ chồng sống đến đầu bạc, lúc gặp lại ông nội bà nội em, anh chính là đặc biệt hâm mộ."
Lâm Sơ gật đầu một cái: "Ông nội bà nội sống với nhau từ lúc nghèo khó đến tận bây giờ, hiện tại cũng không giàu có, nhưng tình cảm vẫn tốt." Cô nghiêng đầu cười nói: "Anh cẩn thận ngày mai mẹ em sẽ tìm tới cho anh một cô gái để xem mắt, gần đây bà ấy đặc biệt nhiệt tình muốn làm hồng nương!"
Hướng Dương cười lắc lắc đầu, nói thẳng không sợ uy hiếp của mẹ Lâm, chốc lát đã tới cửa khu chung cư, chỗ trống ngày hôm qua đỗ xe đã dừng một chiếc xe con, anh ta tìm một chỗ đất trống khác đỗ xe xong xuôi, lúc này mới theo Lâm Sơ đi vào trong chung cư.
Đi tới lầu hai, Hướng Dương chỉ chỉ cửa chính nhà mình: "Nhà bọn anh đã cho một người đàn ông thuê rồi, ngày hôm qua anh vừa khéo nhìn thấy anh ta, không giống như là người làm công, có tướng có tá!"
Lâm Sơ hé miệng cười cười, Hướng Dương xem khách trọ thành người làm công, không biết nếu Trầm Trọng Tuân nghe được, sẽ phản ứng như thế nào.
Lâm Sơ và Hướng Dương vào phòng, ông bà nội rất vui, vừa lôi kéo bọn họ nói chuyện phiếm đặt câu hỏi, lại quan sát Lâm Sơ nói: "Tại sao dường như lại gầy, váy đều không vừa người rồi!"
Lâm Sơ cúi đầu nhìn qua một cái, nói: "Nào có, váy này mua quá lâu, kích cỡ đã sớm không phù hợp nữa rồi!"
Bốn người đang trò chuyện vui vẻ, điện thoại Lâm Sơ đột nhiên vang lên, cô nghe, đầu kia là Trầm Trọng Tuân: "Cơm tối nhất (di.da.l.qy.do) định phải ăn ở nhà ư? Bắt đầu từ thứ hai tôi lại bận rộn rồi, đến lúc đó sẽ không có thời gian hẹn hò nữa!"
Đối với việc anh yêu thích “hẹn hò” như thế Lâm Sơ cũng có chút buồn cười, cười nói: "Tôi đang ở nhà ông bà nội đấy, cơm tối ăn ở chỗ này, anh đừng chờ tôi, ăn xong tự tôi ngồi xe trở về thành phố cũng rất thuận tiện!"
Trầm Trọng Tuân kinh ngạc nói: "Không phải khách tới nhà ư, sao lại chạy tới nhà ông bà nội rồi?" Lúc này anh mới nghe được tiếng động bên đầu điện thoại kia, trừ hai giọng to già nua, hình như còn có người khác, chỉ là nghe không rõ, cũng không biết là nam hay nữ.
Lâm Sơ trả lời: "Chính là theo khách tới nhà ông bà nội!" Bà nội vỗ vỗ chân của cô, để cho cô tiếp tục tham dự đề tài, Lâm Sơ vội vã quẳng xuống một câu cuối cùng rồi cúp điện thoại.
Nếu Lâm Sơ đã đang ở trên lầu, Trầm Trọng Tuân định sẽ tiếp tục chờ, vừa nghĩ tới chân của Lâm Sơ đang đạp trên đỉnh đầu mình, Trầm Trọng Tuân đã thấy ấm áp, cách nhau một bức tường mà thôi.
Thời gian kế tiếp anh dời công việc đến phòng khách, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn trần nhà một cái, lại liếc đồng hồ treo tường một cái, nhẫn nại chờ Lâm Sơ xuống lầu.
Lúc phía chân trời đã tối xuống một nửa anh mới nghe được động tĩnh, tiếng bước chân truyền đến từ trên cầu thang, anh vội vàng ném tài liệu xuống đi tới cửa, vừa mới mở cửa, đã thấy Lâm Sơ và Hướng Dương đang đứng trên bậc thang cuối cùng, Lâm Sơ lại cười nói: "Anh không phải đưa em về nội thành, tự em trở về là được!"
Mới nói xong, đã thấy Trầm Trọng Tuân sầm mặt đứng ở cửa, tầm mắt dừng lại trên người Hướng Dương, khí lạnh từ bên trong nhà theo cửa thoát ra, vọt tới hành lang chật hẹp, thật giống như mang theo ý vị không rõ khác làm người ta rùng mình, hung hăng vây quanh hai người.
Trầm Trọng Tuân nhìn Lâm Sơ lần thứ hai mặc vày dài, đánh giá một chút, nhếch môi nói: "Đao Đao, xong rồi ư? Anh đưa em về!"
Hướng Dương hơi nhíu mày, nâng kính mắt trên mũi lên, như có điều suy nghĩ nhìn về phía người đàn ông cao lớn vừa gọi hai chữ "Đao Đao" trước mặt này.