Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Edit: Thanh Hưng

Ngẩn ngơ trong chốc lát, Lâm Sơ lắc cái hộp, ước lượng độ dầy ở bên trong kia, tổng cộng có mười tập, cô không đếm một tập có bao nhiêu, theo lẽ thường mà nói phải là mười ngàn một tập.

Lâm Sơ thả cái hộp lại khay trà, cắn môi ngồi một lát, suy nghĩ chìm nổi trôi giạt, bấm điện thoại của Diệp Tĩnh.

Diệp Tĩnh có lẽ đang ở trên xe bus, chung quanh quá ồn, cô ấy nói rất lớn tiếng: "Sơ Sơ, có chuyện gì sao?"

Lâm Sơ nói: "Ngày hôm qua hai người (di.da.l.qy.do) chúng ta có thể cầm nhầm hộp của nhau rồi, phía dưới cái hộp này của tớ tất cả đều là tiền."

Diệp Tĩnh "A" một tiếng, một hồi lâu mới một lần nữa mở miệng, lần này hình như che điện thoại, âm thanh ép xuống cực thấp: "Có ý gì?" Trong lòng cô ấy cũng đã đoán được đáp án.

Quả nhiên nghe Lâm Sơ nói: "Tiền chia tay?"

Hai người đều trầm mặc một hồi, Lâm Sơ thả cái hộp vào lại túi giấy, tìm một hộc tủ nhét vào, cầm balo lệch vai lên vừa đi vừa nói: "Bây giờ tớ vội đi làm, không có thời gian đếm tiền, đoán chừng khoảng mười vạn, cậu cứ nói đi?"

Diệp Tĩnh không lên tiếng, giờ phút này cô ấy có ngàn vạn suy nghĩ, thương cảm tối hôm qua hình như lại dâng lên, qua hồi lâu mới nhẹ giọng nói: "Tớ không biết, cậu cảm thấy tớ có nên nhận không?"

"Cậu cảm thấy cậu có nên nhận không?" Người tâm cao khí ngạo nên ném toàn bộ chỗ tiền đó vào người tên đàn ông kia, không có thứ gì vũ nhục người khác hơn tiền, nhưng Lâm Sơ lại nghĩ, tiền này cũng là Diệp Tĩnh nên được, hàng trăm hàng ngàn vạn cũng không bồi thường được thiệt thòi của phụ nữ trong chuyện này, cái này không liên quan tới hành động việc làm lúc trước của Diệp Tĩnh, Lâm Sơ sẽ không túm lấy lý do cô ấy từng là người thứ ba, chuyện Diệp Tĩnh đã hao phí thanh xuân cùng thân thể bị tổn hại, bị uất ức là không thừa nhận cũng không được, huống chi lòng của Lâm Sơ còn nghiêng về Diệp Tĩnh hơn một chút.

Diệp Tĩnh lại trả lời: "Tớ không muốn, nếu như đã thanh toán xong rồi, vậy thì không cần thiết phải kéo thêm tiền vào nữa, hơn nữa tiền này có lẽ là của vợ anh ta, đây là có ý gì chứ!"

Lâm Sơ nghe, lại vui mừng cười một tiếng, lúc đi ra khỏi thang máy cô nói: "Vậy thì tốt, hôm nay tan việc tớ sẽ hẹn anh ta ra, trả tiền lại cho anh ta."

Diệp Tĩnh "Ừ" một tiếng, còn nói: "Tớ thật sự không hiểu nổi ý của anh ta, còn làm chuyện này làm gì, còn có ý nghĩa nữa sao? Ngày hôm qua quay về tớ lại khóc nữa, vốn là lúc thấy quần áo trong hộp tớ còn rất khó chịu, tớ nghĩ rốt cuộc cũng có một ngày anh ấy mua quần áo cho tớ, kết quả. . . . . ."

Cô ấy còn chưa nói hết, lập tức bị Lâm Sơ cắt lời: "Cậu nói cái gì, đưa cho cậu là quần áo?"

"Đúng vậy á." Diệp Tĩnh kỳ quái nói: "Một cái áo khoác."

Lâm Sơ dừng bước, hơi thở thở ra lại bị gió thổi tản đi: "Chuyện không đúng lắm, trước tiên tớ không thèm nghe cậu nói nữa, để cho tớ nghĩ lại đã."

Diệp Tĩnh không giải thích được, chưa kịp nói chuyện, bên đầu điện thoại kia đã cúp.

***

Lâm Sơ điều nghiên địa hình xong chạy tới công ty, lúc chào hỏi các đồng nghiệp cô có chút hoảng hốt, có người cười nói: "Ngày hôm qua chúng tôi chơi đến rạng sáng mà cũng không giống như cô, thế nào, cùng bạn trai chơi vô cùng muộn?"

Lâm Sơ cười khan nói: "Không phải."

Cô ở trên ghế suy nghĩ một hồi, lại đông bay vùn vụt tây bay vùn vụt, công việc ngày hôm qua còn dư lại cũng không nhiều, nhưng Lâm Sơ nhìn chằm chằm nửa ngày, vẫn không đánh ra được một chữ. Sau đó cô mở websites ra, gõ từ khóa tìm kiếm các hạng mục của công ty, nhưng lại vẫn không tìm được tin tức gì.

Trình Hạo không tặng đồ trang điểm cho Diệp Tĩnh, mà lại tặng quần áo cho cô ấy, Lâm Sơ không bắt lỗi quà tặng, Trình Hạo trăm phương ngàn kế, cả một buổi đều đang diễn trò.

Lâm Sơ căn bản không nghĩ tới cô sẽ dính vào loại chuyện thế này, cô hoàn toàn không để mắt đến công việc bây giờ của Trình Hạo, chú rể mới của tập đoàn ăn uống Nam Thăng, Phó giám đốc phòng thị trường, đang tranh giành hạng mục ở cảnh khu Trữ Tiền.

Trầm Trọng Tuân chỉ đề cập tới các công ty kêu gọi đầu tư với cô một lần, Lâm Sơ cũng chỉ nhớ được Nam Thăng, không nghĩ tới mới vừa rồi thế nhưng lại quên mất.

Loại chuyện như vậy không thể giấu giếm, tiền phải trả, trước khi hoàn lại còn phải thông báo với Trầm Trọng Tuân.

Qua điện thoại, Lâm Sơ nói ra trọng điểm, chỉ nói Trình Hạo hẹn cô gặp mặt, tặng một phần lễ vật cho cô, ai ngờ về nhà mở ra, bên trong lại là tiền mặt.

Sau khi Trầm Trọng Tuân nghe xong, lại hỏi: "Tại sao em lại đi gặp hắn ta, ngày hôm qua không phải em đi dạo phố với Diệp Tĩnh sao?"

Lâm Sơ sững sờ, ấp úng nói: "Sau đó đúng là đi dạo phố với Diệp Tĩnh."

"Quan hệ giữa em và Trình Hạo là thế nào?"

Lâm Sơ không ngờ sự chú ý của anh lại là cái này, cường điệu nói: "Trước tiên anh đừng hỏi những thứ này, 10 vạn khối tiền, nhất định là phải đến mười vạn, em trực tiếp cầm đi trả anh ta là được đúng không?"

Trầm Trọng Tuân nói: "Không phải là chuyện gì lớn, em trực tiếp trả lại cho hắn ta, còn phải ghi âm lại, để ngừa ngộ nhỡ, lúc nói chuyện chú ý kỹ xảo, đừng để bị hắn ta lợi dụng." Loại chuyện như vậy anh đã gặp phải mấy lần, trước đây lúc ở tòa án nhân dân cũng có người muốn mở đường từ phía anh, mỗi lần anh cũng đều không để lại bất kỳ nhược điểm gì.

Lâm Sơ thở phào một cái, rồi lại nghe Trầm Trọng Tuân nói: "Tối nay anh quay lại, anh muốn nghe lời nói thật, em nói rõ ràng đầu đuôi gốc ngọn chuyện tối ngày hôm qua cho anh, đừng lấy bạn học bình thường ra lừa anh."

Cúp điện thoại, Lâm Sơ có chút thấp thỏm, một lát sau cô lại gọi điện thoại cho Diệp Tĩnh, sau khi Diệp Tĩnh nghe xong, cả kinh nói: "Là như thế ư?"

Lâm Sơ nâng trán, chống tay lên bàn: "Ừ, chính (lqd) là như vậy, Trầm Trọng Tuân nói trả tiền là hết chuyện, nhưng anh ấy muốn nghe tớ giải thích, tớ không muốn lừa dối anh ấy, mà tớ không thể tự ý nói chuyện riêng tư của cậu ra, nếu như mà tớ nói ra, cậu có để ý không?"

Diệp Tĩnh bật thốt lên: "Cậu đừng nói." Dừng một chút: "Thật xin lỗi, tớ cũng không biết." Đây là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời cô ấy, thậm chí có lúc cô ấy còn hi vọng Lâm Sơ có thể mất trí nhớ, như vậy sẽ không ai biết chuyện này nữa.

Lâm Sơ suy nghĩ một chút, cô thiên về suy nghĩ nói ra sự thật hơn, mặc dù Trầm Trọng Tuân nói không có gì đáng ngại, nhưng trong những chuyện thế này, bất kỳ vấn đề nhỏ nào cũng có thể phát triển thành chuyện lớn hơn, nói cô buồn lo vô cớ cũng tốt, cô phải đề phòng bất kỳ uy hiếp nào có thể tạo thành cục diện bị động.

"Như vậy, tớ trước không nói tên cậu, tớ lo lắng nói không rõ ràng sẽ có phiền toái, tớ cũng không muốn Trầm Trọng Tuân hiểu lầm, nếu như không có chuyện gì thì không sao, ngộ nhỡ có những vấn đề khác, tớ lại nói rõ đầu đuôi cho Trầm Trọng Tuân, cậu nói có thể không?"

Biện pháp này ngược lại có thể được, Diệp Tĩnh đồng ý, lại khó nén mất mát nói với Lâm Sơ mấy câu.

Phụ nữ có lúc chính là mâu thuẫn như vậy, một khắc trước còn nói hành vi của đối phương không có ý nghĩa, một khắc sau lại bởi vì tiền kia không phải cho mình mà thất vọng, nói đi nói lại, Diệp Tĩnh vẫn luôn hi vọng được Trình Hạo coi trọng, loại coi trọng này có thể là tình yêu, có thể là áy náy, cô ấy không dứt khoát như vẫn nói ngoài miệng như thế, cô ấy hi vọng Trình Hạo nhớ tới cô ấy cả đời, dĩ nhiên, cũng chỉ là nhớ mà thôi.

Lâm Sơ không có tâm tình an ủi cô ấy, phụ họa mấy câu sau đó lập tức bấm điện thoại của Trình Hạo.

Cuộc điện thoại này Trình Hạo đợi cả đêm, trước khi thấy hiển thị cuộc gọi đến hắn ta lại nghe được mấy chuyện linh tinh, đơn giản chính là hắn ta ở rể nhà họ Lữ, hai mươi bốn tuổi đã nhậm chức Phó giám đốc phòng thị trường là trò cười cỡ nào, một năm rưỡi, hắn ta chỉ có thể đi theo sau mông quản lý phòng thị trường, người khác nói một hắn ta không thể nói hai, hùng tâm tráng chí của hắn ta bị chèn ép đến dưới tầng chót nhất của Nam Thăng này.

Điện thoại của Lâm Sơ khiến Trình Hạo cười ra tiếng, lúc nghe hắn ta lại giả bộ như bình thường, hai người hẹn bảy giờ tối nay gặp mặt ở phòng cà phê ngày hôm qua, cúp điện thoại, Trình Hạo lập tức làm công tác chuẩn bị.
***

Lâm Sơ nhịn một ngày rốt cuộc cũng đợi được đến lúc tan việc, khoá balo hùng hùng hổ hổ xông ra ngoài, Hướng Dương vốn định hẹn cô cùng nhau ăn cơm tối, lần này chỉ có thể nhìn chằm chằm theo bóng lưng của cô.

Trần Hoa Đoan cười một tiếng: "Xem ra nhất định là đi hẹn hò với bạn trai!"

Hướng Dương cười nói: "Bây giờ trong mắt cô nhóc này chỉ có bạn trai, không để người trưởng bối tôi đây ở trong mắt nữa rồi!"

"Cậu tự nhận là trưởng bối, vậy tôi là cái gì?" Trần Hoa Đoan không đợi Hướng Dương trả lời, còn nói: "Bạn trai cô ấy tôi đã gặp rồi, lần trước Phùng tổng của đại khách sạn Nam Hồ làm rượu đầy năm cho con trai ông ta, Lâm Sơ nhà cậu cũng theo bạn trai cô ấy đi, người đàn ông kia xem ra cũng có tuổi đấy."

"Mới ba mươi tuổi, đúng là hơi lớn, chỉ là Lâm Sơ thích, nếu lại nhiều hơn một tuổi, ba mẹ cô ấy cũng sẽ phản đối!"

Trần Hoa Đoan chau mày, lại như không có chuyện lạ nói: "Đây cũng là, đúng rồi, tôi hẹn mấy người bạn bảy giờ đi ăn, nếu cậu không hẹn được em gái, không bằng cùng tôi đi gặp mặt làm quen, tìm xem có đối tượng thích hợp hay không cũng tốt!"

Hướng Dương cười nói: "Tự anh đi đi, nếu là công việc ngược lại còn có thể, bạn bè của anh tôi lại không biết."

"Vậy mới nên đi làm quen một chút, cũng không thể mãi cô đơn, cậu nói xem ở trong nước cậu còn bao nhiêu bạn bè, tôi giới thiệu cho cậu mấy người, mặc kệ có được hay không, liếc mắt nhìn cũng sẽ không mất miếng thịt nào!"

Trần Hoa Đoan mạnh mẽ kéo Hướng Dương tới khách sạn, cả đám bạn bè đều đã đến đông đủ. Một tên mập cười lớn gọi bọn họ nhập tọa, mọi người giới thiệu một phen, tên mập lại chỉ vào một cô gái nói: "Đây là tiểu Lưu, Lưu Nhàn, là nhân viên mới trong công ty tôi!"

Trần Hoa Đoan cười bắt tay Lưu Nhàn một cái, sau khi ngồi vào vị trí thì Lưu Nhàn ngồi vào bên cạnh anh ta.

***

Đầu kia trước tiên Lâm Sơ trở về nhà trọ một chuyến, lại chạy tới phòng cà phê, còn chưa đến thời gian ước định. Trầm Trọng Tuân đã đi trở về, vừa lái xe vừa nói: "Đại khái trước tám giờ là anh có thể tới nơi, nên nói thế nào em đã biết chưa?"

Lâm Sơ đã nghĩ xong lời dạo đầu, trước tiên cô nói một cách đại khái chuyện của Diệp Tĩnh, chỉ nói là tình cảm qua cát, vấn đề khác nửa điểm không đề cập: “Em cũng đã nói với người bạn kia rồi, không sao chứ? Bởi vì em cho rằng một trăm ngàn này là tiền chia tay cho cô ấy, vừa bắt đầu không ngờ là cái này."

Trầm Trọng Tuân nói: "Không sao, nếu như em không nói rõ ràng, cũng không tiện giải thích."

Lâm Sơ lại nói mấy lời dạo đầu cho Trầm Trọng Tuân, Trầm Trọng Tuân cười nói: "Em được lắm!"

Anh cho Lâm Sơ một viên định tâm hoàn, rốt cuộc Lâm Sơ cũng buông lỏng.

Bảy giờ, Trình Hạo đến đúng giờ, Lâm Sơ nhìn theo hắn ta đi vào phòng cà phê, mở máy ghi âm dùng trong (di.da.l.qy.do) công việc ra, lại mở luôn cả chức năng ghi âm trên điện thoại di động ra, đồng thời bảo đảm, để ngừa ngộ nhỡ.

Trình Hạo mới vừa ngồi xuống, Lâm Sơ đã đẩy hộp quà tới trước mặt của hắn ta, đánh đòn phủ đầu: "Trình Hạo, ngày hôm qua anh nói chuyện của anh và Tĩnh Tĩnh, cũng nói vợ anh đã biết chuyện này, nếu anh tính toán tự mình giải quyết, không làm tổn thương Tĩnh Tĩnh nữa, cũng đừng lấy trăm ngàn đồng này ra vũ nhục người khác, Tĩnh Tĩnh chắc chắn sẽ không lấy một trăm ngàn này, cô ấy nhờ tôi trả lại cho anh!"

Trình Hạo ngẩn người, nhất thời chưa hoàn hồn lại, suy nghĩ trong chốc lát mới rõ ràng: "Cô hiểu lầm rồi, tiền này là cho cô!"

Lâm Sơ kỳ lạ: "Cho tôi? Anh có ý gì?"

Trình Hạo cười nói: "Để lại chỗ của cô đi, làm phiền cô chăm sóc anh ta, có cần thì lấy ra dùng."

Lâm Sơ cau mày: "Cô ấy không cần, anh lấy về đi, đừng cầm tiền của vợ anh đi rêu rao khắp nơi."

Trình Hạo lắc đầu một cái: "Tôi không thể cầm về, tiền này chính là vợ tôi bảo tôi đưa."

Lần này đổi lại là Lâm Sơ sững sờ, Trình Hạo bất đắc dĩ nói: "Tôi nói ‘anh ta’ là chỉ bạn trai cô, Trầm Trọng Tuân. Ngày hôm qua tôi đã nói với cô rồi, Lữ Lâu Nhàn đã biết sau khi kết hôn tôi và Diệp Tĩnh từng có chuyện, ngày đó ăn cơm ở đại khách sạn Nam Hồ, cô ấy biết là tôi biết cô, nên muốn để cho tôi thông qua cô nhờ quản lí Trầm giúp đỡ, vừa bắt đầu tôi cũng không muốn, cô ấy lập tức lấy chuyện Diệp Tĩnh ra uy hiếp tôi, bây giờ tôi không có cách nào, Lâm Sơ, tôi hoàn toàn không muốn làm loại chuyện biết luật phạm luật này!"

Lâm Sơ không thể tưởng tượng nổi, trợn mắt há hốc mồm.

Trình Hạo nghiêng người sang, móc trong cặp công văn một hồi, lấy ra một túi tài liệu đưa cho Lâm Sơ: "Lữ Lâu Nhàn vẫn luôn phái thám tử tư theo dõi tôi, những thứ này là ảnh ngày hôm qua cô ấy chụp được, tôi với cô ở chỗ này uống cà phê, còn lúc cô cầm quà tặng lên xe Trầm Trọng Tuân, những thứ này đều bị chụp được."

Lâm Sơ lôi túi giấy, cắn răng nhìn chằm chằm Trình Hạo, chậm rì rì lấy hình từ bên trong ra.

Trong túi đâu chỉ có những thứ này, còn bao gồm ảnh cô và Trầm Trọng Tuân ở ven đường hôn mãnh liệt, buổi sáng cô từ trong nhà trọ ra ngoài.

Trình Hạo nhỏ giọng nói: "Lâm Sơ, chuyện này tôi thật sự không quản được, tôi lo lắng nếu nói chuyện này ra, Lữ Lâu Nhàn sẽ nổi điên, lưới rách cá chết, người tổn thương nhất vẫn là Diệp Tĩnh! Còn có cái hộp ngày hôm qua các người đã cầm đi." Dừng một chút, hắn ta đột nhiên nói: "Đúng rồi, cái gì mà mười vạn? Tôi thả hai mươi vạn, tổng cộng đã cho cô hai hộp!"

Lâm Sơ siết chặt tay nghẹn họng nhìn trân trối, trong đầu luôn miệng khen hay, Trình Hạo không phải người ngu, năng lực của hắn ta cô sớm nên nghĩ đến, cái tên đàn ông không biết xấu hổ này sẽ vì đạt được mục đích mà không chừa thủ đoạn nào, Lữ Lâu Nhàn, Diệp Tĩnh, hai cái danh tự này trở thành bia đỡ đạn, đúng rồi, còn có hai cái hộp!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui