Lâm Cô Nương Thành Tù Ký

Edit: Thanh Hưng

Trình Hạo nói: "Lâm Sơ, cô cứ cầm số tiền này về đi, mười vạn kia tôi cũng không cần nữa, Lữ Lâu Nhàn chỉ hi vọng quản lí Trầm có thể làm việc dễ dàng hơn, một chút xíu chuyện nhỏ, hi vọng anh ta có thể giúp một tay!"

Lâm Sơ không biết bọn họ đã ở nơi này nói chuyện bao lâu, thời gian ghi âm dài bao nhiêu, lúc Trình Hạo nói ra một loạt từ ngữ không biết xấu hổ, trong đầu Lâm Sơ cũng là ngàn vạn suy nghĩ.

Đầu tiên, Lữ Lâu Nhàn ngăn ở trước mặt Trình Hạo, mọi chuyện đều "Không liên quan" tới Trình Hạo.

Tiếp theo, nếu tố giác, Diệp Tĩnh sẽ có phiền toái.

Cuối cùng, thân là bạn gái Trầm Trọng Tuân mà cô lại nhận số tiền kia, còn có mười vạn nguyên khống không rõ ràng kia nữa.

Thời gian trôi qua rất nhanh, âm nhạc trong quán cà phê hình như đã đổi một bài khác, dưới ánh đèn ấm áp vẻ mặt của mỗi vị khách đều giống như một pha quay chậm phát hình ra, Lâm Sơ nhìn thấy khóe miệng Trình Hạo chậm rãi giơ lên một đường cong nhỏ đến mức không thể nhìn thấy, cái loại hả hê đó, nhưng lại không có nét mặt hí hửng, cô căm thù đến tận xương tuỷ.

Lâm Sơ nhớ tới một tháng trước lúc chia tay với Trầm Trọng Tuân, cảm giác bất lực thất vọng đã sớm một đi không trở lại, cô dưỡng thành thói (di.da.l.qy.do) quen được cưng chiều, Trầm Trọng Tuân đã làm hư cô, cưng chiều đến mức đầu óc của cô trở nên chậm lụt, cưng chiều đến mức cô lại có thể cười nói: "Trình Hạo, tôi biết anh đã hiểu lầm cái gì rồi. Anh nói mười vạn khác chính là ở trong cái hộp kia của Diệp Tĩnh à? Diệp Tĩnh không có nói, cô ấy cho rằng mười vạn trong hộp này là tiền chia tay anh cho cô ấy." Lâm Sơ mặt mày cong cong: "Đúng rồi, điểm quan trọng nhất là, tôi và anh ấy quả thật đã từng lui tới, chỉ là ở trước ngày hôm qua, chúng tôi đã chia tay rồi, mà ngày hôm qua, là một lần cuối cùng của tôi và anh ấy, anh muốn hối lộ thì ít nhất trước đó cũng nên điều tra tìm hiểu rõ quan hệ của tôi và anh ấy, mới vừa rồi tôi còn cho là anh tặng không tôi đây mười vạn đấy!"

Trình Hạo xanh mặt, lại thấy Lâm Sơ cười híp mắt nói: "Anh dùng tên vợ anh Lữ Lâu Nhàn ở bên ngoài làm ra loại chuyện bẩn thỉu này, anh nói hai mươi vạn nhưng tôi chỉ thấy mười vạn, mười vạn trong cái hộp này tôi sẽ coi như là anh bồi thường cho Diệp Tĩnh, cậu ấy chỉ vì anh lãng phí năm năm thanh xuân, chỉ vì anh mà phá bỏ một đứa bé, cậu ấy vì anh mà chảy máu rơi lệ, nhưng anh lại có thể biến thành thứ người súc sinh như thế, một trăm ngàn này tôi thay cậu ấy ‘cám ơn anh’, anh đã nhất định muốn tôi cầm lại, vậy thì tôi sẽ cầm lại!"

Lâm Sơ xốc túi giấy lên, đứng lên nhìn thẳng xuống hắn ta: "Sợ anh hiểu lầm, tôi lại lần nữa cường điệu một lần, tôi và Trầm Trọng Tuân không phải bạn bè trai gái, anh tìm lộn đối tượng hối lộ rồi, anh thân là con rể của chủ tịch tập đoàn ăn uống Nam Thăng, vậy mà loại chuyện thế này cũng có thể phạm sai lầm, thế thì anh còn tài năng gì? A đúng rồi, anh không cần khả năng, anh ở rể nhà họ Lữ, tiền lương của anh là bố vợ cho, nhà của anh cùng xe cũng tất cả đều là của bên vợ, chuyện duy nhất anh cần làm chính là phục vụ tốt phu nhân của anh, phần công tác này thật làm cho người ta ‘hâm mộ’ mà!"

Sắc mặt Trình Hạo xanh mét trong nháy mắt, ngày trước lúc Lâm Sơ đọc tiểu thuyết thấy ai đó sắc mặt xanh mét, cô vẫn luôn thắc mắc "Xanh mét" là cái màu sắc gì, bây giờ mới biết, đó là một loại màu sắc chán ghét, thối rữa. Lâm Sơ đã thoải mái, ngẩng cao đầu lên đi ra ngoài, vừa đi vừa lầm bầm: "Anh đúng là cái đồ không biết xấu hổ, tiền cà phê ngày hôm qua vẫn là tôi trả!" Âm thanh không lớn không nhỏ, chỉ là vừa đủ làm cho người ngồi cạnh nghe được, mấy người bên trên rối rít ghé mắt.

Trình Hạo sắc mặt âm trầm đuổi theo, ai ngờ Lâm Sơ học dáng vẻ ngày hôm qua của hắn ta, bước nhanh ra khỏi phòng cà phê, người phục vụ tận chức cũng lập tức ngăn hắn ta lại: "Tiên sinh, ngài còn chưa thanh toán!"

Bên ngoài nhiệt độ chợt hạ xuống, Lâm Sơ lạnh run cầm cập, quấn chặt khăn quàng cổ. Trầm Trọng Tuân mới đưa cái khăn quàng cổ này cho cô được hai ngày, chất vải mềm mại, chạm vào trên da hết sức thoải mái, Lâm Sơ thở ra một hơi.

Cô bấm điện thoại của Trầm Trọng Tuân, âm thanh có chút khàn khàn: "Anh đến đâu rồi?"

"Mới vừa tới siêu thị trung tâm, em đang ở đâu, anh tới đón em!"

Lâm Sơ đắn đo suy nghĩ, không biết có nên nói chuyện thám tử tư hay không: "Hôm nay tạm thời đừng đến đón em, em trở về hoa viên Quan Cẩm, anh nghe em từ từ nói cho anh."

Gặp gỡ loại tiểu nhân như Trình Hạo này, coi như Lâm Sơ xui xẻo, cô cũng không biết hôm nay xử lý như vậy có thỏa đáng hay không, nhưng có một chuyện có thể khẳng định, ít nhất Trầm Trọng Tuân có thể phủi sạch hơn phân nửa quan hệ với chuyện này.

Cô ở trên xe bus nói một đường, nói xong lời cuối cùng âm thanh càng ngày càng nhỏ: "Em nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có biện pháp này là tốt nhất, không có quan hệ gì với anh nữa rồi, coi như hắn ta nói cho em một trăm vạn cũng không có chuyện gì, không tính là hối lộ đi?"

Trầm Trọng Tuân nói: "Không tính là hối lộ, có thể coi là lừa gạt."

Lâm Sơ cứng họng, lại nghe Trầm Trọng Tuân than thở: "Cái biện pháp này không phải là không tốt, chỉ là lúc sau làm thế nào, chúng ta thật sự không phải là bạn bè trai gái nữa rồi à?"

Lâm Sơ chậm rãi nói: "Thời gian còn nhiều, nghĩ biện pháp chỉnh Trình Hạo là được."

Ban đêm gió lớn, lời này nghe âm u kinh khủng, Trầm Trọng Tuân suýt nữa đạp phanh.

Lâm Sơ hỏi: "Anh có biện pháp gì không?"

Biện pháp trong một lát không nghĩ ra ngay được, Trầm Trọng Tuân cần suy nghĩ kỹ hơn, chuyện này nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, cách nói của Lâm Sơ quả thật có thể trì hoãn một thời gian, chỉ cần bọn họ không thừa nhận quan hệ với nhau, coi như Trình Hạo nhất định đổ thừa nói hai mươi vạn, cũng không liên quan gì tới Trầm Trọng Tuân.

Đáng sợ nhất là Trình Hạo sẽ phát rồ, giống như hắn ta nói lưới rách cá chết, nếu hắn ta dám thiết kế chuyện này, nhất định đã làm chuẩn bị chu toàn, cũng đều đã vì mình mà nghĩ xong đường lui, đường lui không phải là hai cái, thành công hoặc thất bại. Thành công Trầm Trọng Tuân sẽ thông đồng làm bậy với hắn ta, thất bại, hắn ta sẽ thân bại danh liệt, nếu là vế sau, hắn làm việc chỉ biết bộc phát không có buồn phiền ở nhà.

Trầm Trọng Tuân từng điểm từng điểm phân tích, Lâm Sơ đã trở lại hoa viên Quan Cẩm, lặng lẽ nằm dài trên giường, tiếp tục nghe Trầm Trọng Tuân nói: "Căn cứ vào sự mô tả của em, không thể không nói Trình Hạo nghĩ rất chu toàn, hắn ta chụp hình là vì chứng minh quan hệ của chúng ta, còn ảnh em mang tiền đến nhà anh nữa, hiện tại tạm thời gác quan hệ của chúng ta qua một bên, hắn ta quang minh chính đại thừa nhận mình hối lộ. . . . . ." Dừng một chút: "Không đúng, hắn ta thừa nhận là vợ hắn ta hối lộ, chuyện này lộ ra ngoài, cho dù người khác có tin anh với em không phải bạn trai bạn gái hay không, anh đều sẽ xảy ra chuyện, vợ hắn ta cũng sẽ xảy ra chuyện, nhưng hắn ta sẽ không xảy ra chuyện, Lâm Sơ, em cầm mười vạn về là đúng, hiện tại trước hết nghe anh đây."

Lâm Sơ lên tinh thần, nghe Trầm Trọng Tuân ra lệnh: "Đưa mười vạn tiền chia tay cho Diệp Tĩnh."

Lâm Sơ sững sờ, có chút xấu hổ, cô còn chưa nhắc tới tên tuổi Diệp Tĩnh, ai ngờ hoàn toàn là không lừa được Trầm Trọng Tuân, nhưng thế cũng tốt, như thế này cô có thể đưa ghi âm cho anh.

Trầm Trọng Tuân tiếp tục: "Nhớ, là tiền chia tay, là tiền chia tay của Diệp Tĩnh, Trình Hạo nói hai mươi vạn, vậy thì cứ tùy hắn ta đi, mặc kệ là bao nhiêu tiền, đều là tiền chia tay. Mặt khác, nhìn có vẻ tình cảm giữa Trình Hạo và bên nhà vợ hắn ta cũng không tốt, anh sẽ xuống tay từ vợ hắn ta bên này, có một điều anh vẫn rất nghi ngờ, đây rốt cuộc là chủ ý của vợ hắn ta, hay là ý kiến cá nhân của hắn, theo anh được biết Lữ Lâu Nhàn cũng không làm gì ở Nam quan."

Trái tim Lâm Sơ hơi run lên, cô hiểu ý của Trầm Trọng Tuân, nếu Trình Hạo được như ý, vậy thì có thể một bước lên mây, nếu thất bại, cũng có thể đâm một đao sau lưng Lữ Lâu Nhàn. Vào lúc này đầu óc Lâm Sơ xoay chuyển cực nhanh, mặc dù cô và Trình Hạo không quen, nhưng ban đầu ở trường học Trình Hạo cũng có chút tên tuổi, tác phong làm việc cô cũng nghe qua không ít, hơn nữa lại có lần tiếp xúc này, cô chần chờ nói: "Anh nghĩ thế là đúng, xuống tay từ chỗ Lữ Lâu Nhàn, nếu như Lữ Lâu Nhàn chẳng hay biết gì, vậy thì chị ta cũng sẽ có phiền toái, không biết sao Trình Hạo này lại ngu ngốc thế chứ, nếu hắn ta mang Lữ Lâu Nhàn ra làm bia đỡ đạn, này vụng trộm nhất định là xuống công phu, hắn ta có thể phủi sạch mình, kéo Lữ Lâu Nhàn xuống nước."

Người đàn ông này thật đáng sợ, ai cũng biết hắn ta và Lữ Lâu Nhàn không yêu đương mà trực tiếp kết hôn, cho (lqd) dù hắn ta không có tình cảm với Lữ Lâu Nhàn, nhưng dù sao cũng kết hôn thề nguyền sống chết gần hai năm, đùn đẩy trách nhiệm đã là không nên, càng không nói gì đến ném đá dấu tay. Lần này là hắn ta thật sự hạ ngoan tâm, không thành công thì thành nhân, chỉ là Lâm Sơ không hiểu nếu hắn ta đã có thể nhịn hai năm, tại sao lại bộc phát vào thời khắc này.

Cô hẹn thời gian và địa điểm gặp Diệp Tĩnh ngày mai xong, lại miêu tả đại khái tình trạng tối nay một lần, Lâm Sơ nghe Diệp Tĩnh đè nén tiếng khóc, điện thoại trầm mặc hồi lâu, Diệp Tĩnh mới nghẹn ngào mở miệng: "Tớ thật sự không tin anh ta lại trở nên như vậy. . . . . ."

Ngây thơ nhất, tốt đẹp nhất chính là sơ luyến, năm đó chiếm chỗ ngồi trong phòng tự học, mua đất dưa cho cô ấy sưởi ấm tay, buổi tối đưa đồ ăn khuya cho cô ấy, chủ nhật đạp xe đạp chở cô ấy đi dạo phố, lúc nhìn thấy người khác theo đuổi thì hắn ta ôm sát cô ấy tỏ rõ chủ quyền. Hai người ở bờ hồ bên cạnh thư viện hoạch định tương lai, về sau Trình Hạo kiếm tiền nuôi gia đình, Diệp Tĩnh chăm sóc cuộc sống thường ngày của hắn ta, bọn họ có thể thuê một căn phòng ở ngoại ô, sau mười năm là có thể mua được một ngôi nhà thuộc về bọn họ, con của bọn họ sẽ tên là Trình Diệp, con gái thì là Trình Nhu, bọn họ muốn sinh hai.

Diệp Tĩnh khóc đến cuồng loạn, "Sơ Sơ, Sơ Sơ" réo lên không ngừng, đến cuối cùng cô ấy hô to: "Tớ thật sự tuyệt vọng về anh ta rồi, đã chết thật rồi, sẽ không bao giờ sống lại nữa!"

Rốt cuộc Lâm Sơ cũng không nhịn được mà rơi lệ, phần tốt đẹp này chính là sơ luyến, cô chứng kiến bốn năm, nhưng thực tế quá tàn khốc, vào sau lễ Giáng Sinh năm nay, tất cả tất cả, đều tiến vào điểm cuối, chuyển sang bắt đầu từ một người khác.

Trước lúc ngủ cô gọi điện thoại cho Trầm Trọng Tuân, cắn răng nhỏ giọng nức nở. Cô lại bắt đầu sợ, sợ mình cũng sắp bước lên con đường tình yêu của người khác, sợ Trầm Trọng Tuân sẽ gặp chuyện không may, Lâm Sơ nỉ non: "Anh nhất định sẽ không có chuyện gì phải không?"

Trầm Trọng Tuân nhỏ giọng nói: "Xuống lầu."

Lâm Sơ sững sờ, một giọt nước mắt trượt đến khóe miệng, cô nghe Trầm Trọng Tuân nói: "Anh đang ở dưới lầu, hiện tại trời vừa rạng sáng, sẽ không có thám tử tư đâu."

Lâm Sơ nhanh chóng bò dậy, lau nước mắt xông ra ngoài, ngay cả áo khoác cũng không mặc, ngồi thang máy đi tới lầu dưới, nửa đêm gió lạnh đập vào mặt, cô mở cửa hành lang ra, nhìn thấy dưới ánh trăng nhàn nhạt, Trầm Trọng Tuân đứng trên con đường nhỏ phía trước, dựa vào đầu xe, mỉm cười nhìn cô, cúi đầu trách mắng một câu: "Thế nào lại không mặc áo khoác!"

Lâm Sơ giống như đứa trẻ oán trách một tiếng, thẳng tắp nhào tới, Trầm Trọng Tuân ôm chặt cô, lập tức ôm vào bên trong xe, hai người ôm hôn trên ghế sau, Lâm Sơ ấn Trầm Trọng Tuân vào trên ghế dựa, lấy ra tinh thần dâng hiến trước nay chưa có, làm cho anh nói không ra lời.

Qua hồi lâu, rốt cuộc Lâm Sơ khó thở, từ trong miệng của anh trốn thoát, ôm chặt anh thở hổn hển nói: "Em an tâm rồi!"

Trầm Trọng Tuân đổi một tư thế khác, ôm cô đến trên đùi, vừa hôn vừa nói: "Sao em cứ phải lo lắng đề phòng như vậy, sợ cái gì, ngày mai cứ ở chỗ của anh, thám tử tư tính là gì!"

Lâm Sơ lắc đầu một cái: "Cẩn thận chèo thuyền đi được vạn năm, trước chờ một thời gian lại nói, Lữ Lâu Nhàn nơi đó có muốn em giúp một tay không, em có thể tìm vài đồng học."

"Tạm thời không cần, chờ anh tra được chứng cớ xác thực lại nói, Trình Hạo cũng chỉ có tính chất uy hiếp tạm thời, trước khi tất cả các hạng mục còn chưa kết thúc, hắn ta tuyệt đối sẽ không hành động thiếu suy nghĩ, cho nên em không phải quá lo lắng."

Lâm Sơ gật đầu một cái: "Em biết rõ, cho nên em mới càng phải để tâm."

Trầm Trọng Tuân nói: "Thật sự không cần sợ, anh nhiều nhất là bị ngưng chức, anh không phạm pháp, tuyệt đối sẽ không gặp chuyện không may."

Loại lời nói an ủi đứa bé này, Lâm Sơ chỉ lẳng lặng nghe. Ngưng chức cũng không phải là chuyện nhỏ, danh tiếng nhất định sẽ bị tổn hại, thanh giả tự thanh cũng không phải dễ dàng làm được như vậy, cuộc sống ở trong cái xã hội này, không thể nào không thèm để ý đến ánh mắt và lời nói của người khác, huống chi chức vụ của Trầm Trọng Tuân vốn dĩ rất dễ dính vào thị phi. Hơn nữa việc kêu gọi đầu tư đã sắp có đầu mối, sợ nhất là Trình Hạo vò đã mẻ lại sứt.

Lâm Sơ nhỏ giọng nói: "Trình Hạo nhất định là điên rồi!"

Hắn ta điên hay không điên, người khác thật không rõ ràng lắm, thật ra thì đối phó với kẻ điên còn khó khăn hơn người bình thường.

Ngày hôm sau Lâm Sơ đưa cho Diệp Tĩnh mười vạn tiền thu hộ, cố làm ra vẻ thoải mái nói: "Cái này thật sự thành tiền chia tay rồi, cậu cầm lấy mà dùng, không cần phải phí phạm!"

Cảm xúc của Diệp Tĩnh xuống thấp: "Ừ, đương nhiên là phải cầm, tớ còn chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy đâu." Cô ấy hỏi Lâm Sơ: "Lần này Trầm Trọng Tuân thật sự không có việc gì chứ?"

Lâm Sơ nói thật: "Chuyện lớn thì sẽ không, nhưng nói thật, chức vụ này của Trầm Trọng Tuân cũng rất nhiều người muốn, nếu như anh ấy bị cách chức, người mới lên thay anh ấy có thanh liêm không, cũng rất khó nói, đường bị Trầm Trọng Tuân chặn cũng càng dễ dàng mở ra, tớ nghĩ một đêm, Trình Hạo cũng không nhất định phải thông qua Trầm Trọng Tuân mới lấy được hạng mục này, hắn ta cũng có thể đuổi anh ấy xuống đài, sau đó đi hối lộ người khác."

Lâm Sơ không nghĩ sai, Trình Hạo vừa hối lộ vừa uy hiếp, cũng không phải là chỉ nhằm mục đích đả thông tầng quan hệ chỗ Trầm Trọng Tuân này, hậu chiêu của hắn ta là đuổi anh xuống đài, nếu người đàn ông này công chính vô tư như thế, không vì hắn ta mà mờ đường, không bằng đổi một người mà hắn ta có thể lợi dụng, mặc kệ là ai, dù sao cũng tốt hơn "Quản lí Trầm" dầu muối không vào này.

Mà hối lộ cần hai bên hoàn thành, Trình Hạo không phải "nơi hối lộ”, vậy tất nhiên sẽ phải tìm một người gánh tội hối lộ thay hắn ta, nếu không kéo Trầm Trọng Tuân xuống đài thì sẽ không có chút ý nghĩa nào rồi, cho nên Lữ Lâu Nhàn lập tức trở thành hình nhân thế mạng, con gái cưng của chủ tịch tập đoàn, tại sao sau khi con gái bị vu oan hãm hại còn có thể tiếp tục chỉ đạo con rể đây?

Trầm Trọng Tuân nghĩ tới đây, lập tức phái người đi điều tra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui