Nhìn quanh một vòng, nam thanh nữ tú ai nấy đều ăn mặc lộng lẫy, tùy tiện chọn một người ra, món phụ kiện rẻ nhất trên người cũng phải từ năm chữ số trở lên.
An Tình thầm kinh ngạc, hôm nay thật sự là mở mang tầm mắt.
Một lát sau, An Tình trả điện thoại lại cho Vương Nham, hạ thấp giọng hỏi: " Trần Đình Vân là ai vậy? "
Vương Nham hừ một tiếng: " Ba cậu ta là Trần Thuật Cương của Hoàn Vũ Capital đó, bớt xem mấy bộ phim bong bóng kia lại, xem nhiều tin tức tài chính đi, còn nữa, mấy ngôi sao trong giới của cô không phải đều nhờ ba cậu ta nâng đỡ sao.
"
" Thật là Trần Thuật Cương? " An Tình trợn to mắt, không tự chủ mà dời ánh nhìn sang Trần Đình Vân.
Trần Thuật Cương là một đại gia tài chính nổi tiếng ở Thành phố Weir.
Gia đình vốn đã giàu, sau này ra nước ngoài học tài chính, từng dùng mười nghìn đô la Mỹ kiếm được gấp trăm lần trên phố Wall, từ đó nổi danh, về nước thì đầu tư có tầm nhìn độc đáo, cộng với việc nắm bắt cả chứng khoán và cổ phiếu, tài sản không ngừng tăng vọt, lọt vào top mười tỷ phú Hoa Hạ.
" Mắt sắp dính lên người ta rồi, sao, muốn tán tỉnh cậu ta à? " Vương Nham cười lạnh, một tay khoác lên cổ An Tình, làm lem lớp trang điểm của cô, giọng điệu khinh miệt, " Bỏ đi, người ta không thích loại quyến rũ như cô đâu, có cởi hết leo lên người cậu ta cũng chẳng thèm nhìn.
"
Bị đối xử như vậy, An Tình giận mà không dám nói, chỉ có thể cúi người để mặc cho anh ta hành động.
" Chi—— "
Đột nhiên, bàn trà bị đá mạnh một cái vang lên tiếng rít sắc nhọn.
Trần Đình Vân đợi đến sốt ruột, cuối cùng quăng điện thoại, sắc mặt trầm xuống hỏi: " Mười một giờ rồi, người đâu? "
Thấy cậu ta nổi giận, Lý Địch ở không xa nhíu mày, vội vàng bước tới giải thích: " Đình Vân, chờ thêm mười phút, trước khi đi huấn luyện viên của họ có việc cần nói nên mới chậm trễ thời gian.
"
" Chỉ chờ mười phút.
" Trần Đình Vân giọng điệu không vui.
Cậu ta cáu kỉnh vuốt tóc đứng dậy, cầm lấy mũ bảo hiểm trên ghế sofa, chuẩn bị tự mình chạy một vòng, khi đi ngang qua Vương Nham, hoàn toàn phớt lờ An Tình đang bị đối xử thô bạo, vẫy vẫy tay gọi Vương Nham như gọi chó.
" Tìm một người tới chơi với tôi một vòng trước.
"
Vương Nham và Trần Đình Vân học cùng lớp, cùng khóa, sao có thể không biết cậu ta lúc này đang nổi giận, bây giờ chơi thì sợ là muốn chết, không khỏi lo lắng.
Vương Nham khó xử nói: " Dù sao cũng chỉ là mười phút, hay là chờ một chút đi? "
Trần Đình Vân nhíu mày chặt, liếc nhìn An Tình quần áo xộc xệch, vài giây sau, lông mày cậu ta bất ngờ giãn ra, lập tức hất cằm về phía An Tình, giọng điệu không thể chối cãi: " Để cô ta đi cùng tôi.
"
Vương Nham: " …… "
Trong và ngoài trường đều biết, Trần Đình Vân là một kẻ điên tồi tệ, khi đua xe chẳng bao giờ quan tâm đến an toàn.
Hiểu rõ Trần Đình Vân muốn làm gì, Vương Nham lập tức đẩy An Tình tới, nói: " Được tận hưởng Ducati là vinh dự của cô.
"