Trong căn phòng trống rỗng, một trong những sinh viên mà trong miệng La Điền vừa nói đã chết một người, chỉ còn lại ba nữ một nam.
Bốn người hai tay hai chân đều bị trói chặt, đang chật vật chen chúc ngồi co rúm trong góc nhà chất đầy củi khô.
Họ tận mắt chứng kiến cảnh tượng bạn mình chết ngay trước mắt vẫn còn rõ mồn một, khiến họ run rẩy không ngừng.
Ban đầu bọn họ chỉ định quay phim ở khu vực phía ngoài, nhưng chính vì Lạc Tư nhất quyết muốn vào sâu trong rừng để chụp một loài cây hiếm gặp nên mới đụng phải bọn buôn ma túy.
Xác suất này còn nhỏ hơn trúng xổ số, không ai biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Đối mặt với những kẻ buôn ma túy tàn ác, giống như lưỡi hái tử thần treo lơ lửng trên đỉnh đầu lung lay muốn rơi xuống, bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống, không ai dám buông lỏng dễ dàng.
Nhớ lại cảnh tượng đẫm máu khi Lạc Tư ỷ vào vóc dáng cường tráng mà cố gắng vùng vẫy rồi bị giết ngay tại chỗ, một nữ sinh càng khóc tiếng khóc càng to hơn: " Phải làm sao bây giờ, phải làm sao đây? "
" Bọn chúng sao không giết chúng ta luôn đi? Lũ khốn nạn, nếu có gan thì giết chúng ta đi! " Nam sinh duy nhất, Trần Phong, cũng bồn chồn lo lắng, dùng đầu đập vào tường, tựa hồ chỉ có cách này mới có thể giải tỏa cảm xúc sắp sụp đổ trong lòng cậu.
" Các cậu có thể yên lặng được hay không? " Người điềm tĩnh nhất, Triển Tư Giai, bị làm phiền, liền cảnh báo họ nhanh chóng ngậm miệng lại.
Ánh mắt vô tình liếc thấy vũng máu đỏ thẫm gần đó, Triển Tư Giai vội vàng dời tầm mắt đi.
Cô cũng rất sợ, nhưng nếu dễ dàng bộc lộ sự sợ hãi sẽ chỉ khiến thần kinh thêm căng thẳng hơn.
Cô nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, rồi nhìn về phía người phụ nữ xa lạ đang tựa lưng vào tường.
Trước khi bọn họ đến đây, người phụ nữ đã ở đó.
Người phụ nữ mặc trang phục leo núi nhẹ nhàng, xem ra là tới cắm trại hoặc thám hiểm thì ngoài ý muốn bị bắt.
Từ đầu tới cuối cô ấy đều vô cùng yên tĩnh, ngay cả khi Lạc Tư bị giết, cô ấy cũng chỉ cúi thấp đầu mà không nói một lời nào.
Mái tóc xoăn dài bị kéo mạnh lộn xộn che kín hai bên má, hoàn toàn che khuất khuôn mặt, cũng không nhìn thấy biểu tình gì.
Do dự một lúc, Triển Tư Giai thử hỏi: " Cô đến đây từ lúc nào? "
" ...!"
Triển Tư Gia cảm thấy không thể nào bọn buôn ma túy lại nhân từ như vậy, nên hỏi tiếp: " Cô có biết tại sao bọn chúng không giết chúng ta không? "
" ...!"
Từ đầu đến cuối không được đáp lại, Triển Tư Giai nhíu mày, nghĩ thầm rằng người phụ nữ này cũng thật kỳ lạ.
Còn chưa kịp nói gì thêm, Trần Phong, người đang rất kích động, nói với giọng căng thẳng: " Người phụ nữ này chắc là bị dọa sợ đến ngu người rồi, hỏi cô ta có ích gì! Tư Giai, cha mẹ cậu rất giàu có mà, cậu đi nói với bọn buôn ma túy rằng cậu có thể dùng tiền mua mạng sống, cậu phải cứu chúng tôi chứ! "
Trần Phong vừa nói dứt lời, người phụ nữ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
Cô ấy dựa vào tường, mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm Trần Phong mà không nói gì.