Mọi người xung quanh đều tỏ ra có chút hả hê, An Tình không khỏi sợ hãi, do dự không dám tiến lên.
Thấy vậy, Lý Địch liếc mắt ra hiệu cho Vương Nham, Vương Nham hiểu ý, định đưa tay túm tóc An Tình.
Ngay vào lúc yên tĩnh nhất, tiếng động cơ ầm ầm vang lên từ xa đến gần, một chiếc xe máy màu đen đỏ kiêu ngạo phá vỡ màn đêm tĩnh lặng, phóng tới đây với khí thế hùng hổ.
Nói chính xác là lao thẳng về phía Trần Đình Vân ( Muốn xử lý kẻ điên phải để một người cũng là kẻ điên đến xử lý ha (╬ ಠ益ಠ) ), luồng gió mạnh thổi tung tóc cậu ta, khiến cậu ta phải nhíu mày lùi lại.
Ai ngờ khi sắp đụng phải, chiếc xe đã phanh gấp chuẩn xác và dừng lại ngay trước mặt Trần Đình Vân.
【Cố ý】—
Mọi người đều cảm nhận rõ điều này, nếu không phải người điều khiển kiểm soát tốt, chỉ cần lệch một chút là có thể đâm bay Trần Đình Vân.
Thậm chí có một giây, chính Trần Đình Vân cũng nghi ngờ, người này thật sự muốn đâm chết cậu ta.
" Đ.M, người này điên rồi à! " Hoàn hồn lại, tim Lý Địch suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực anh ta, lao tới mắng chửi yêu cầu chủ xe lăn xuống.
Sắc mặt Trần Đình Vân đã trở nên cực kỳ khó coi, cậu ta nhìn xe từ trên xuống dưới, rồi quay đầu nhìn chiếc xe của mình, lập tức cười khẩy.
Lại là cùng một kiểu xe.
Nhìn khắp Thành phố Weir, chỉ có sáu chiếc Ducati V4, một chiếc vẫn chưa có ai mua, còn lại bốn chiếc thì cậu ta đều biết chủ nhân của chúng.
Không chỉ như vậy, qua lớp mũ bảo hiểm kim loại, Trần Đình Vân cũng cảm nhận rõ ràng sự thù địch mạnh mẽ từ người mới đến, cậu ta thu hồi ánh mắt, quay sang nhìn chằm chằm người lạ đột ngột xuất hiện này.
" Mày là ai? Lối vào đã bị phong tỏa, sao mày vào được đây? "
" Cứ thế mà vào thôi.
"
Giọng nói khó phân biệt nam nữ nghe có chút ngông nghênh, vì vẫn đang đội mũ bảo hiểm nên giọng khá trầm.
Chẳng mấy chốc, trong ánh mắt tò mò của mọi người, chủ xe đỗ xe và bước xuống, đứng đối diện trước mặt Trần Đình Vân, cuối cùng tháo mũ bảo hiểm và kẹp dưới cánh tay, mái tóc dài xoăn đen buông xuống, lộ ra một gương mặt cực kỳ xinh đẹp và anh khí.
" Thấy trên mạng nói ở đây có cuộc đua… " Hoài Nguyệt đã cải trang đơn giản, thờ ơ cúi người tới trước, gần như sắp chạm vào mũi Trần Đình Vân.
Cô nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta không chớp, rồi chậm rãi nhếch lên một nụ cười khiêu khích, giọng điệu lười biếng: " Trùng hợp nhỉ, tôi cũng là người yêu thích xe máy, đua một trận chứ? "
Nói thật, bao gồm cả Trần Đình Vân, không ai nghĩ rằng người mới đến lại là một người phụ nữ, hơn nữa lại còn cao gần bằng cậu ta…
Trần Đình Vân nhíu mày, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén được trang điểm vẽ khói nhẹ gần kề, cậu ta phải thừa nhận rằng cô ấy cao bằng mình.
Chiếc áo khoác bò ôm sát, quần yếm ôm lấy đôi chân dài, lưu loát gọn gàng, khí thế cường đại, cảm giác áp bách rất mạnh.
Người ta đã nhảy đến trước mặt rồi, một lát sau, Trần Đình Vân bỗng nhiên cười rộ lên: " Được thôi.
Người thua tối nay phải cởi sạch trở về.
"
Quả thật là nhị thế tổ, Hoài Nguyệt nheo mắt, không chút do dự gật đầu: " Không thành vấn đề.
"