Làm Đặc Vụ Ngầm Ở Học Viện Quý Tộc


Vài khẩu súng trường nhằm vào người phụ nữ, viên đạn theo tiếng hét của tên cầm đầu lao vun vút mà ra.

Viên đạn gần như sượt qua hai má, ba người Trần Phong sợ tới mức hai chân như nhũn ra.

Tên buôn ma túy đang giữ bọn họ buông lỏng tay, bản năng cầu sinh khiến bọn họ vô thức thét chói tai, ôm đầu chạy trốn vào góc.

Lúc này họ mới nhận ra người phụ nữ rất cao, phải trên 1m80, không còn vẻ lặng lẽ ít nói như trước, giờ đây cô ấy toát lên khí thế lạnh lùng đáng sợ, như một vị thần chết.

Khi cô ấy nhận thấy bọn buôn ma túy đã chú ý đến mình, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, lăn mình tránh đạn, trực tiếp kéo lấy xác tên quấn khăn đỏ làm lá chắn.

Sau đó, cô ấy dùng chân đá thi thể về phía trước để thu hút sự chú ý, thừa dịp bọn buôn ma túy vội vàng đổi hướng bắn, cô ấy chống tay xuống đất, lướt mình nhặt khẩu súng trường, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà bắn ra năm viên đạn với tốc độ nhanh như chớp.

Cũng không có động tác dư thừa nào, từng viên đạn đều tinh chuẩn bắn trúng trán mấy tên tội phạm, tốc độ nhanh đến không thể tin được.


Tình thế lập tức thay đổi, chỉ còn lại một mình La Điền vẫn đang khống chế Triển Tư Giai.

Trong phòng im phăng phắc, chỉ còn nghe được tiếng thở dốc nặng nề.

La Điền nhận ra người phụ nữ này rất thành thạo, biết mình không phải là đối thủ, liền giật tóc Triển Tư Giai giữ làm lá chắn trước người mình, hét lớn: " Đừng lại gần, nếu không tôi giết cô ta! "

Khẩu súng chĩa thẳng vào đầu, Triển Tư Giai không kìm được thét chói tai: " Cứu mạng a!! "

Thấy vậy, người phụ nữ lập tức dừng lại, giơ cao súng lên ý chỉ mình sẽ không động đậy.

Cô đứng giữa đầy đất thi thể, máu thấm vào đế giày, quần áo và khuôn mặt cũng bị máu bắn vào, nhưng biểu cảm vẫn luôn bình tĩnh như thường, một lúc lâu sau, cô ấy mới mở miệng nói: " Thả cô ấy ra.


"

Lời ít ý nhiều, bốn chữ đơn giản nhưng đằng đằng sát khí, La Điền vốn hung ác cũng không khỏi rùng mình.

Chỉ có những kẻ từng trải qua máu lửa mới cảm nhận được, giọng nói càng bình tĩnh thì sát ý càng nặng.

Hắn không tự chủ được siết chặt tóc con tin trong tay, ngoài cửa tiếng súng và tiếng kêu rên liên tục vang lên, giọng chỉ huy trầm tĩnh của quân nhân ngày càng đến gần, tình thế áp đảo khiến lưng hắn cơ hồ bị thấm ướt.

" Lui ra cho tao! "

La Điền đã thống trị vùng biên giới này lâu nay, nếu cảnh sát có hành động gì hắn chắc chắn sẽ nhận được tin.

Lần này bị tấn công bất ngờ, không chỉ thế còn là quân đội, nghĩ đi nghĩ lại chỉ có một lời giải thích duy nhất: người phụ nữ này không phải là du khách ba lô gì cả, mà chính là nội gián của quân đội!

" Trách không được trong khoảng thời gian này bắt tao nhiều lần, cố tình chờ đến lúc tao giao hàng rồi làm nội ứng ngoại hợp bắt hết phải không? "




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận