Hai người liền tỉnh ngộ: “Vậy cô nghỉ ngơi đi, tối rồi nói tiếp.”
Lần này, họ không để Vệ Ninh ngủ ở căn nhà tranh mà chuyển cô sang phòng khách trong nhà chính.
Dù trong phòng chỉ có một chiếc giường và một cái tủ, nhưng điều kiện tốt hơn nhiều so với căn nhà tranh.
Tuy nhiên, chiếc chăn trải trên giường bị xô lệch, nếp gấp không ngay ngắn.
Mặc cho cơ thể còn đau đớn, Vệ Ninh với tính cách có phần ưa chỉnh chu, phải kéo lại chiếc chăn cho ngay ngắn, rồi yêu cầu nước nóng để tắm.
Cô thay một bộ quần áo vải cotton sạch sẽ.
Ngồi xuống giường, cuối cùng cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Dù vẫn còn đau, nhưng bà Lưu và cả nhà họ Đàm ra tay đúng là không nhẹ.
Vệ Ninh lấy *Kinh Dịch* ra, chậm rãi đọc từng chữ từng trang.
Không biết đã qua bao lâu, khi lật đến trang cuối cùng, đôi mắt Vệ Ninh sáng lên thêm một phần tỉnh táo.
Trước đây cô chỉ nắm được 384 hào của quẻ, nhưng chưa hiểu cặn kẽ nội dung.
Lúc này, mơ hồ trong đầu cô dần tan biến, bên tai dường như vang lên tiếng “đinh”.
Vệ Ninh lại được chuyển vào trong tủ sách, cuốn *Kinh Dịch* trong tay đã biến mất.
Tấm màn chắn trước năm cánh tủ cuối cùng cũng biến mất, nhưng phía trước các cánh tủ vẫn còn một lớp sương mỏng.
“‘Sơn Y Mệnh Tướng Bốc’, Ninh Nhi, con chọn một cánh đi.” Giọng Kỳ Diễn lại vang lên, sau đó, năm cánh tủ hiện lên các chữ “Sơn”, “Y”, “Mệnh”, “Tướng”, “Bốc”.
Không chút do dự, Vệ Ninh bước đến cánh tủ có chữ “Sơn”.
Lớp sương từ từ tan đi, dưới cùng xuất hiện một viên đan dược và một cuốn sách “Thực Nhị Phổ”.
Cuốn sách này Vệ Ninh từng lật qua vài trang, đúng như tên gọi, ghi chép các phương thuốc và công thức ăn uống để bồi bổ cơ thể.
Còn viên thuốc bên cạnh, là gì đây?
Trong mắt Vệ Ninh thoáng qua vẻ bối rối, lúc trước khi thu thập sách, cô chưa từng thu thập những viên đan dược như thế này.
Vệ Ninh cầm viên đan dược lên, giọng nói của Kỳ Diễn lại vang lên: “Ninh Nhi, Cường Thể Đan này là phần thưởng khi con mở được tầng này.”
Mắt Vệ Ninh lộ vẻ vui mừng.
Kỳ Diễn là bậc thầy luyện đan, bao nhiêu người dùng cả gia tài cũng không thể cầu được một viên đan do ngài luyện chế.
Cường Thể Đan của Kỳ Diễn không chỉ giúp cường kiện thân thể mà còn có thể tái cấu trúc xương cốt.
Không chần chừ, Vệ Ninh cho viên đan dược tròn mịn ấy vào miệng.
Đan dược không cần nhai, vào miệng liền tan thành một luồng khí ấm áp, tỏa đi khắp tứ chi.
Thông thường, quá trình tái cấu trúc xương rất đau đớn, nhưng lúc này, Vệ Ninh không cảm thấy chút đau đớn nào.
Thậm chí, những cơn đau trên cơ thể cô cũng trở nên dịu nhẹ hơn khi luồng khí ấm áp chảy qua.
Có thể là vì cơ thể này quá yếu, hoặc cũng có thể vì đan dược quá mạnh mẽ.
Không biết đã qua bao lâu, dòng khí ấm dần tan biến, thay vào đó là một cảm giác sảng khoái, tinh thần phấn chấn.
Vệ Ninh cử động tứ chi, cơn đau trước đây hoàn toàn biến mất, vết thương trên tay cô chỉ còn lại một vết hồng nhạt, quan trọng nhất là, toàn thân cô tràn đầy sức mạnh.
Khi xoay cổ, Vệ Ninh chú ý thấy một hàng chữ trôi nổi trên tủ sách: “Thời gian còn lại trong ngày có thể ở tủ sách: 37 phút.”
Vậy buổi chiều tại sao lại bị truyền ra ngoài? Ngoài điều này ra, Vệ Ninh hiện tại còn muốn biết: “Làm thế nào để vào hoặc ra khỏi tủ sách này?”
Không ai trả lời.
Vệ Ninh thử lẩm bẩm trong lòng: "Ra ngoài."
Quả nhiên, mở mắt ra, cô đã trở lại trong phòng.
Vệ Ninh lại thử vào tủ sách, làm đi làm lại vài lần, cuối cùng cô đã xác định được cách ra vào.
Sau đó, cô ngồi lên giường, lấy cuốn *Thực Nhị Phổ* ra xem.
“Thực Nhị” trong chữ “Sơn” không phải là sách đơn thuần.
“Thực Nhị Phổ” chứa các công thức luyện đan dược để cường thân kiện thể, công thức ủ rượu, và các món ăn bồi bổ sức khỏe.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin