Nghĩ đến kiếp trước nàng từng uống qua rượu mừng, có điều nghe nói cuộc sống hôn nhân của hai người không viên mãn, không lâu sau khi kết hôn Chúc Tắc Chi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, sinh ra vài tiểu hài tử, nếu không phải hắn còn kiêng dè thế lực Dụ gia, hẳn đã sớm rời bỏ Thi Linh.
Nghĩ đến đây, Dụ Tư Dực tay cầm kiếm, trực tiếp đi tới bên cạnh Dụ Thi Linh, đem người đưa ra phía sau.
“Thi Linh còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, thiết nghĩ Chung huynh đệ vẫn nên giữ đúng lễ nghĩa.
”
Thanh âm thiếu nữ lãnh đạm mà uy nghiêm, Chung Tắc chi vốn muốn giải thích điều gì, lại bị linh khí người trước mắt làm cho hai chân run lên, chỉ có thể cười méo mó rồi rời đi.
Trong lòng Dụ Thi Linh sóng ngầm phun trào, tràn đầy vui sướng, vừa bước ra khỏi cửa Diệu Xuân Quán Dụ Tư Dực nhét vào tay một cái bình nhỏ, nói là đưa cho nàng, cảm tạ nàng dùng hai vị thuốc kia cứu mạng tiểu đồ đệ, Dụ Thi Linh nhịn không được, len lút mở ra liếc nhìn, kinh ngạc không thốt nên lời, trong bình là Ngọc Long Tủy, lượng không nhiều, nhưng đủ để nàng nghiên cứu.
Hai người cưỡi Kim Hoàng quay về, thiếu nữ thuận miệng nói ra hôm nay cử hành nghi thức nhận đồ đệ, báo hại Dụ Thi Linh bật chế độ máy hát, dọc đường truy hỏi liên tục, nhất định phải nghe chuyện đã xảy ra giữa nàng và Giản Tùy Tâm.
Dụ Tư Dực bị quấn không còn đường lui, chỉ có thể đem chuyện lần đầu gặp gỡ ở đời này thuật lại một lần.
“Có thể được biểu tỷ cứu, còn thu nhận nàng làm đồ đệ, đứa trẻ này kiếp trước nhất định tích không ít phúc mới có phần phước này.
” Dụ Thi Linh chống cằm nghe say sưa ngon lành, cũng không khỏi lên tiếng cảm thán.
Chỉ là câu nói bâng quơ như vậy, lại khiến thiếu nữ yêu ớt cười nhạt, một khắc đó trái tim đột nhiên đau, lại như bị vạn lim xuyên vào --- Tích không ít phúc? Bốn chữ này vào tai Dụ Tư Dực không khác gì chuyện trào phúng, nàng trước giờ đã quen với lạnh lẽo, thời khắc này dù trong lòng cay đắng khuôn mặt cũng chưa từng biểu lộ nửa phần.
“Nguy rồi, ta còn chưa chuẩn bị lễ vật! Biểu tỷ sao ngươi không nói sớm với ta một chút!”
Nghe xong Cố sự Dụ Thi Linh mới bỗng nhiên nhớ tới chuyện tặng lễ vật, nghi thức diễn ra trong hôm này, nàng làm sao có thể kịp chuẩn bị lễ vật.
“Không cần lo lắng, phụ thân bọn họ sẽ chuẩn bị.
”
Dụ Tư Dực lắc đầu một cái, Dụ Thi Linh thân vẫn là hài tử, làm sao lại muốn lễ vật của nàng, huống chi lễ vật này chỉ là nghi thức mà thôi.
“Như vậy sao được?” Dụ Thi Linh lên tiếng phản bác, Thầm nghĩ trong lòng nàng là đồ đệ của biểu tỷ, thì cũng gần như là đồ đệ của nàng, lễ vật này, sao có thể không có, “Muốn đưa, nhất định phải đưa!”
Dụ Tư Dực thấy nàng kiên trì như vậy, không cưỡng cầu nữa, chỉ có thể thuận theo nàng.
Dọc đường hai người trò chuyện, mặc dù nhiều cái nửa giờ đều là Dụ Thi Linh nói, Dụ Tư Dực chỉ tình cờ ứng lên vài tiếng, nhưng quan hệ cũng gần gũi hơn khá nhiều, giống như một đôi tỷ muội thật sự.
Đến lúc hai người bước xuống lưng Kim Hoàng, là đã nửa canh giờ sau, lúc nãy bước vào cửa lớn, Dụ Tư Dực cảm thấy bầu không khí có chút không đúng, phòng khách to lớn là vậy nhưng chỉ có Nguyên Thư Nguyên họa cùng Khùng kha, những người khác không biết đã đi đâu.
Bầu không khí quái dị này, ngay cả Dụ Thi Linh cũng nhận thấy không đúng, buổi chiều cử hành nghi thức nhận đệ tử, trong nhà thế nào cũng không nên quạnh quẽ như vậy.
“Nhị thẩm, vì sao chỉ có ba người các nàng? Những người khác đâu?”
Dụ Thi Linh mỉm cười tiến vào, kéo cánh tay Phùng Kha.
“Bọn họ… Bọn họ có việc, đều đã ra ngoài.
” Phùng kha miễn cưỡng cười cười, không dám ngẩng đầu nhìn Dụ Tư Dực, phát hiện Nguyên Thư Nguyên Họa sắc mặt cũng trắng bệch, tầm mắt đảo qua trái phải, sợ tiểu thư phát hiện ra điều gì.
Dụ Thi Linh không rõ, nhưng cũng biết đã xảy ra chuyện không tốt, đang chuẩn bị nói thêm điều gì, Dụ Tư Dực đã trầm mặc mở miệng.
“A Giản đang ở đâu? Vì sao không thấy nàng?”
Chỉ một vấn đề đơn giản, lúc này lại không ai trả lời, không khí trở nên im lặng, sắc mặt thiếu nữ trầm xuống, ý cười trong mắt dần tiêu tan.
“Nguyên Thư?”
Tiểu nha hoàn bị gọi tên lộ ra vẻ mặt khó xử, không dám đáp lời, căng thẳng đến độ sắp rơi nước mắt, Dụ Tư Dực bước lên hai bước đứng trước mặt nàng, Nguyên Thư rốt cuộc không thể tiếp tục cầm cự, thân thể run rẩy đầu gối uốn cong trực tiếp quỳ xuống, âm thanh tràn đầy tiếng khóc nức nở.
“Tiểu Giản… Tiểu Giản cô nương không thấy…”
“sáng sớm hôm nay chúng nô tỳ mang điểm tâm đến cho Tiểu Giản, không lâu sau nàng liền ôm bụng kêu đâu, Nhị tiểu thư lại không có nhà, chỉ có thể đưa nàng đến y lư, nô tỳ vừa xoay lưng ra cửa, quay lại đã không thấy nàng ta!”
“Ô ô ô…”
Nguyên Thư còn chưa nói hết, Nguyên Họa bên cạnh cũng “Đùng” một tiếng quỳ xuống theo, hai tiểu nha hoàn này thường ngày lá gan tuy lớn, nhưng cũng biết phạm phải sai lầm không thể dung thứ, liền cúi thấp đầu nhỏ giọng khóc lóc, không nhám nhìn Dụ Tư Dực một cái.
Phùng Kha thấy thế không đành lòng, việc này cũng không thể trách các nàng, tiểu hài muốn chạy dĩ nhiên đã sớm chuẩn bị, bằng không làm sao có thể thuận lợi trốn khỏi mà không ai phát hiện?
Mắt thấy nhiệt độ quanh thân chất nữ ngày càng thấp, toàn thân lại lạnh giống như băng, nàng mở miệng khuyên hai câu.
“Phụ thân ngươi và Nhị thúc đã dẫn người ra ngoài tìm, có thể sẽ sớm đem người quay về…”
Phụ nhân còn chưa kịp nói xong đã bị cắt đứt, sắc mặt Dụ Tư Dực hết sức khó coi, từ khi nghe tin Giản Tùy Tâm lại chạy trốn, hàng lông mày không quá thay đổi, khổ sở sao? Tất nhiên là có, nhọc nhằn chăm sóc tỉ mỉ tiểu hài nhi nửa tháng, làm thế nào cũng không quen chăm sóc, hôm qua vừa mới chạy trốn ngay trước mắt nàng bị tóm trở về, vốn tưởng rằng nàng đã thu hồi tâm tư này, nào ngờ hôm nay nàng vừa rời khỏi, tiểu hài liền muốn trốn đi.
“Người từ khi nào không thấy?”
“Là vào giờ Thìn…”
Lời Phùng Kha chưa dứt, sắc mặt thiếu nữ lại nặng thêm mấy phần, giờ Thìn, hiện tại đã qua buổi trưa, trong thời gian hai canh giờ này vẫn không tìm được người, chỉ sợ sớm đã chạy xa!
Nghĩ tới Giản Tùy Tâm một lần lại một lần muốn trốn đi, Dụ Tư Dực vừa bất lực vừa phẫn nộ, nàng không hiểu lí do, vì sao tiểu hài nhi nhất quyết chống cự, hồi tưởng kiếp trước người kia cuồng dại đi theo nàng, đáy mắt nổ ra một mảng đen tối, sau đó không nói thêm, tực tiếp rời khỏi Từ Đường.
Chạy? Chạy sao?! Chỉ cần có nhân duyên tuyến trên tay, dù cho có chạy đến chân trời góc bể nàng cũng tìm ra Giản Tùy Tâm! Dụ Tư Dực cười lạnh, như đôi chân kia sinh ra dùng để chạy trốn, không bằng trực tiếp đánh gãy hết đi, chí ít như vậy người kia sẽ bên cạnh nàng cả đời!!!
Ý tưởng này vừa nảy ra, chính Dụ Tư Dực cũng sợ hết hồn.
Nhưng chính suy nghĩ đáng sợ này, mới thấy rõ sâu trong nội tâm nàng thật sự có ý nghĩ gì.
Phần lớn người hầu Dụ gia đều theo Dụ Văn Kỳ ra ngoài tìm người, trong nhà chỉ còn phụ nữ người già và trẻ con, Dụ Tư Dực một đường thồn suốt rời Từ Đường, vung tay một cái, liền đem hắc kính ở trên cao lấy xuống.
Trong lòng thầm gọi tên Giản Tùy Tâm hai lần, cổ tay chậm rãi xuất hiện một cuộn dây màu đỏ, màu sắc tươi sáng, Dụ Tư Dực kéo tay áo bào ra, chiếu vào Thông Thiên kính, quả nhiên khiến cuộn dây trên tay nối vào một cuộn dây màu đỏ mà chiếu ra!
Hồng tuyến này chính là, sợi dây trói Giản Tùy Tâm và nàng ở cùng một chỗ.
Dụ Tư Dực đi theo hướng dây đỏ, đi được một đoạn lại chiếu một hồi, đúng là một đường rời khỏi Dụ gia.
Dụ gia tọa ở lưng chừng núi, chung quanh cũng không còn những gian phòng khác, Giản Tùy Tâm lúc này còn chưa bắt đầu tu luyện, chỉ có thể dựa vào hai chân mà chạy trốn, từ hậu viện chạy ra sau phía dưới chính là một con đường lớn, nàng chọn hướng ngược lại, đi thẳng lên đính núi.
Dụ Văn Kỳ và Dụ Văn Tê thế nào cũng không nghĩ ra nàng lại chạy lên núi, mấy chục người Dụ gia tìm kiếm dưới núi, hồn thú của tộc nhân đều là Hoàng Điểu cũng bị bọn họ biến ra tìm người, chỉ tiếc Giản Tùy Tâm đã sớm nghĩ ra điều này, trên đường hái rất nhiều hoa dại nặng mùi, đem ép ra nước bôi lên mặt miễn cưỡng dấu đi mũi của mình, nên Dụ gia khổ sở tìm kiếm hai canh giờ cũng không có kết quả.
Đêm qua vừa mới trút xuống một trận mưa lớn, tiểu hài len lỏi qua cành cây bụi cỏ, mới chốc lát cơ thể bị nước mưa tích trên ngọn cỏ làm nàng ướt nhẹp, thêm trên đỉnh đầu ánh mặt chời chiếu gay gắt, khiến nàng mơ mơ màng màng cả người mệt mỏi khó chịu, lại sợ bị người Dụ gia bắt được cũng không dám dừng lại nghỉ ngơi, y phục mới trên người bị cành cây cắt nát, góc quần dính đất đen thui lầy lội, hoàn toàn mất đi dáng vẻ sạch sẽ trước đó.
Giản Tùy Tâm tính toán bò lên đỉnh núi, vượt qua đỉnh núi từ một bên khác xuống núi đào tẩu, nhưng núi này thực sự quá cao, trên đường có nhiều cỏ dại, càng leo lên cao càng cảm thấy gian nan, tốc độ cũng ngày càng chậm, bò hai canh giờ cũng chỉ mới đi được một đoạn, nàng đứng trong bụi cỏ, tầm mắt bị ngăn cản, đẩy cổ dại ra nhìn xuống dưới một chút, liền thấy nhà lớn Dụ gia đang ở dưới chân, cách đó không xa còn có một đám người đang tìm kiếm, xem ra nàng phải càng nhanh chân hơn.
Tiểu hài không dám dừng bước, mãi đến khi khắc trời chuyển tối, mặt trăng treo cao trên đầu, rốt cuộc lúc này cách đỉnh núi chỉ còn vài bước.
Bóng đêm nặng nề, tiếng kêu của các loại côn trùng không ngừng rút bên tai, nữ hài cột góc quần, thừa thế xông lên hướng về đỉnh núi.
Cho đến giờ phút này, Giản Tùy Tâm mới cười thở phào nhẹ nhõm, liền thấy dưới ánh sáng Bạch Nguyệt Quang hiện ra bóng lưng một nữ tử yểu điệu, nụ cười trên khuôn mặt nàng khựng lại, miễn cưỡng dừng bước đứng tại chỗ rùng mình.
Thiếu nữ kia hiển nhiên đã biết nàng muốn lên núi, sớm đã ở đây chờ nàng.
Giản Tùy Tâm nhìn bóng lưng càng nhìn càng thấy quen mắt, hai chân muốn chạy cũng không biết nên đi về hướng nào, nhất thời hoảng loạn, thiếu nữ kia quay người nhìn lại, lộ ra khuôn mặt cực kỳ tinh xảo --- không phải Dụ Tư Dực thì còn là ai.
Môi Giản Tùy Tâm đóng chặt, mắt trợn ngược, nhìn thấy thiếu nữ trong lòng này càng hiện lên mấy vẻ vui mừng, nhưng lại nhìn biểu tình trên mặt thiếu nữ, nỗi kinh hỉ lập tức bị thấp thỏm thay thế, châm nàng chôn cứng tại chỗ, nửa bước khó đi.
Dụ Tư Dực khuôn mặt lãnh khốc, không nhìn ra hỉ nộ, đôi mắt phượng không có bất kì tâm tình gì.
ngôn tình ngược
Chất lỏng ban ngày tiểu hài bôi lên mặt, qua nửa ngày bị mồ hôi tách ra, chỉ còn lại mùi hương hoa nhàn nhạt, một cơn gió thổi qua, đem hương hoa tiến đên chóp mũi Dụ Tư Dực, cánh môi mỹ lệ cuối cùng giật giật.
“Lời hứa từ Khai Dương thôn về đây, xem ra ngươi đã sớm quên rồi -----”.