Dưới chân núi Ngộ Mai Sơn có môn phái nhỏ, chỉ một đêm tất cả tộc nhân bị hút khô linh khí, toàn bộ chết trong giấc mộng, xem tình trạng thi thể, kết luận là do Độ Linh Thuật gây nên.
Dụ Văn Kỳ không lường được lá gan kẻ kia ngày lớn như vậy, tán tu không thoả mãn được hắn, trực tiếp chọn tiểu tông phái ra tay, trắng trợn không kiêng dè, quả thật coi thường giới tu Tiên!!
Điều tra đến đây, vốn muốn gọi Dụ Tư Dực hỗ trợ, nào ngờ đêm qua Phùng Kha gửi tới một phong thư, trong một đêm Dụ Văn Kỳ già đi mười tuổi, tóc bạc càng nhiều hơn.
Chuyện riêng của Dụ gia, nên Liên Tử U không tiện đi cùng, nàng một mình ở lại Mộ Ngai Sơn.
Sự tình đã đi quá xa, Dụ Tư Dực không thể tiếp tục giấu diếm, rốt cuộc kể chuyện năm đó đến Tuyết Sơn dưỡng thương, Phùng Kha bên cạnh rơi nước mắt.
Bọn họ đã nghĩ việc giải trừ tâm ma Thanh Tâm quyết quá đơn giản.
Công pháp lợi hại như vậy, tẩu hoả nhập ma nào phải chuyện dễ dàng khắc phục? Tuy năm đó Dụ Tư Dực dồn hết Ma khí trong cơ thể vào cặp hoàng sí, nhưng nguyên căn tâm Ma vẫn tồn tại trong lòng, trừ khi nàng chết nó mới hoàn toàn biến mất.
Phùng Kha ngồi bên giường rút ra một cái khăn tay lau nước mắt, Dụ Văn Kỳ và Dụ Văn Tê đứng đó, vẻ mặt lo lắng, dù không nói một lời, cũng dễ dàng nhận ra trong lòng sốt ruột cực điểm.
Bầu không khí nặng nề, tựa như ngọn núi lớn đè trước ngực, khiến người ta không thở nổi.
Điều Dụ Tư Dực sợ nhất, là người nhà phải lo lắng cho nàng, do dự một chút, đánh vỡ trầm mặc.
"Mọi người không cần như vậy, Tư Dực! Kỳ thực đã có biện pháp diệt trừ tâm Ma.
"
"Biện pháp gì? Nếu như thật sự có cách, ngươi còn cần gạt chúng ta nhiều năm như vậy sao?"
Phụ nhân không tin lời chất nữ, lặng lẽ rơi hai giọt nước mắt, đến nước này, còn muốn an ủi người khác!
Nàng nhích vào giường một chút, nắm tay Dụ Tư Dực thật chặt, tựa hồ lơ là, chất nữ sẽ bị tâm Ma dằn vặt.
"Phía bắc Tuyết Sơn, có một ngọn núi lửa, bên trong chứa đựng Hoả U Minh ---"
"Hồ đồ! Hoả U Minh lợi hại đến thế nào, ngươi muốn mượn nó thiêu tâm Ma, chỉ sợ đến mạng cũng không còn!"
Phùng Kha vừa nghe, lập tức đoán được suy tính của Dụ Tư Dực, không chờ chất nữ nói xong đã vội lên tiếng phản bác, hồn thú của nàng không phải Phượng Hoàng, tất nhiên không hiểu sâu những điểm đặc biệt của Thần thú bằng ba người còn lại.
"Nhị thẩm chớ vội, lẽ nào người quên ta còn Kim Hoàng bảo hộ?"
Lời nói của Dụ Tư Dực nhẹ nhàng, nhưng hai nam nhân nghe ra ẩn hàm đánh đổi.
Hoả U Minh hết sức lợi hại, phàm là thân thể phàm nhân trong nháy mắt sẽ bị đốt cháy thành tro, tuy tu vi của Dụ Tư Dực cao, nhưng thân xác chỉ là người thường, nhảy vào miệng núi nếu muốn bảo toàn tính mạng, chỉ còn cách dựa vào Kin Hoàng.
Phượng Hoàng Niết Bàn, dục hoả trùng sinh.
Niết Bàn là phượng hoàng, người sống lại, là nàng.
Điều này có nghĩa, sau này thân thể nàng không còn hồn thú, không thể tiếp tục tu luyện.
Từ lúc bước vào, Dụ Văn Kỳ chưa nói một lời, nghe Dụ Tư Dực nói xong, biết rõ hiện giờ, đây là biện pháp tốt nhất, so với bị vong tình dằn vặt đến chết, không bằng trở thành một người bình thường, thanh thanh thản thản sống hết một đời.
Một khi bước vào núi lửa, tu vi lập tức biến mất, từ một thiên chi kiều nữ người người kính trọng biến thành phàm nhân, không phải ai cũng có dũng khí đối mặt.
Dụ Văn Kỳ trầm tư chốc lát, cuối cùng thở dài, xem như đã đồng ý cách làm này.
"Ngươi đã suy nghĩ kỹ?"
Dụ Tư Dực gật đầu, hướng về ba vị trưởng bối cười nhẹ.
"Việc tu luyện, từ lâu ta đã nhìn thấu, đối với ta điều quan trọng nhất, không gì bằng có thể nắm tay A Giản đi hết một đời, có nàng làm bạn, tu luyện hay không đối với ta mà nói, không còn quan trọng.
"
"Còn có một chuyện, chưa nói với mọi người, bây giờ A Giản đã có thể tu luyện bình thường, đêm qua nàng còn hứa hẹn, sau này việc bảo vệ ta cứ để cho nàng.
"
Nhớ tới đây cặp mắt Dụ Tư Dực sáng rỡ, nội tâm mềm nhũn, vừa gọi tên người yêu, đau đớn từng trận tập kích trái tim.
"Tiểu Giản! Là đứa trẻ tốt, ngày sau có nàng ở bên canh ngươi, chúng ta cũng yên tâm.
"
Dụ Văn Kỳ ủng hộ quyết định của Dụ Tư Dực vô điều kiện, nhưng chung quy vẫn cảm thấy có lỗi với nữ nhi, vẻ mặt cay đắng.
Núi lửa hung hiểm khó lường, một khi Dụ Tư Dực nhảy vào gặp phải nguy hiểm, bọn họ ngay cả nhìn cũng không thấy, huống chi ra tay hỗ trợ.
Bởi vì tâm Ma nghiêm trọng, Phùng Kha đành tách đôi uyên ương ra một khoảng thời gian, các nàng ngày ngày nhung nhớ lẫn nhau, muốn gặp mà không thể, mỗi đêm sau khi mọi người ngủ say, Giản Tùy Tâm mới lén lút ôm Kỳ Lân đến gian phòng.
Buổi tối của một tháng sau, Dụ Tư Dực nắm đèn trong tay, ngồi trước cửa sổ, lẳng lặng chờ tiểu cô nương.
Tối nay sao không nhiều, vừa qua giờ Tý, Hồng Sát tinh lập tức xuất hiện trên bầu trời đêm, hồng quang yêu dị hoà lẫn vào ánh trăng, làm cho người nhìn cảm thán.
Bóng người vội vã đi tới cửa chính, lưu lại một chuỗi bước chân dồn dập.
Dụ Tư Dực nghe tiếng, quay đầu nhìn về phía cửa, thiếu nữ mặc y phục dạ hành đẩy cửa bước vào, trên mặt che một lớp vải đen, không muốn người khác nhận dạng.
"Ở nhà của mình, mà phải mặc thế này sao?"
Dụ Tư Dực bất đắc dĩ cười khẽ, đứng dậy đến gần, đưa tay gỡ khăn che mặt, làm lộ gương mặt trắng trẻo thanh tú.
Tuổi tác lớn dần, ngũ quan ngày càng giống nữ nhân kiếp trước, nhưng trên mặt không còn tầng nhàn nhạt Ma khí doạ người.
Đây mới là dáng vẻ thật sự của nàng, Dụ Tư Dực nhìn say đắm không rời, đáy mắt tất cả đều là yêu thương và thưởng thức.
Tầm mắt ám muội này không làm Giản Tùy Tâm cúi đầu đỏ mặt, ngược lại hơi vung cằm lên, cười cười nhìn người đối diện, Kỳ Lân bám ở trên eo, nàng đỡ lấy rồi đưa vào lòng Dụ Tư Dực, sau đó nhón chân, chủ động tiến lên khoé môi thiếu nữ, rất nhanh như chuồn chuồn lướt nước.
"Nhị phu nhân gọi Nguyên Thư tỷ tỷ đứng ở bên ngoài! Nếu không mặc hắc y, nhất định bị nàng phát hiện!"
Ngữ khí thiếu nữ có chút oan ức, hai tay đáp trên vai Dụ Tư Dực, nhẹ nhàng vòng lấy cổ, cuối cùng gieo thân thể vào trong lòng nàng.
"Đều tại sư tôn, không cho A Giản nói ra chuyện liên quan đến Kỳ Lân, nếu không, Nhị phu nhân sẽ không mỗi ngày phái người canh chừng, hại ta, hại ta! "
Hại ta ngày ngày gặm nhấm nỗi khổ tương tư!
Nửa câu sau không cần nói, Dụ Tư Dực cũng đoán ra, một tay nàng ôm Kỳ Lân, một tay ôm eo thiếu nữ, mái tóc đen dài buông xuống hai bên gò má, dưới ánh trăng, không khác nào tiên tử.
"Nàng ăn vụng Tụ Linh đan, khiến Kỳ Lân biến thành bộ dạng này, thật sự không sợ bị mắng?"
"Nhị phu nhân sẽ không mắng ta!"
Giản Tùy Tâm thấp giọng cãi lại, tựa ở trong ngực hơi hơi giật giật, cũng không biết là vô tình hay cố ý, lúc nói chuyện khí tức chiếu vào cổ, trêu chọc Dụ Tư Dực.
Văn Kỳ thúc thúc và Văn Tê thúc thúc ngày mai sẽ đi Mộ Ngai Sơn, muốn A Giản đi cùng!"
Dụ Tư Dực loại trừ tâm Ma nhất định sẽ trở thành người bình thường, mà Dụ gia sau này cần có một người tu vi cực cao trấn giữ gia tộc, nếu Dụ Tư Dực lực bất tòng tâm, chỉ có thể để Giản Tùy Tâm thay nàng gánh vác trọng trách, hơn nữa giờ đây tiểu cô nương đã có thể tu luyện, là thời điểm thích hợp va chạm với bên ngoài.
"A Giản muốn đi sao?"
Dự liệu của Dụ Văn Kỳ, đương nhiên Dụ Tư Dực hiểu, nàng cũng biết bản thân không nên ích kỷ xem tiểu đồ đệ thiên phú Kỳ Lân như chim Hoàng Yến, nhốt ở trong nhà.
"A Giản chỉ nghe sư tôn, sư tôn hi vọng A Giản đi không?"
Chỉ nghe sư tôn, bao hàm tín nhiệm và ỷ lại.
Sắc mặt Dụ Tư Dực hơi biến, trong lòng cảm động, nếu không có Kỳ Lân trong tay, e nàng đã bị vong tình hành hạ.
"A Giản lớn rồi, cũng nên ra ngoài xem một chút.
"
Dụ Tư Dực đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ, hai tay buông lỏng, đem người thả ra khỏi ngực, lại thổi tắt ngọn nến trên bàn, lúc này mới kéo người lên giường.
Dụ Tư Dực nhận ra, sau đêm nay, nàng và Giản Tùy Tâm sẽ phải chia ly.
Cay đắng lan toả trong lòng, tự trách bản thân tại sao tẩu hoả nhập ma, vô duyên vô cớ để hai người nếm trải nhớ nhung thống khổ.
Cửa sổ chưa đóng, dạ phong từng trận từng trận thổi tới, mành giường nhẹ lay động, sinh ra một luồng xuân quang ám muội.
Dụ Tư Dực còn chìm đắm trong nỗi sợ chia ly, không để ý thiếu nữ bên cạnh hướng mặt đến gần dựa vào.
Các nàng mặc trên người trung y mỏng manh, hoàn toàn không che giấu được nhiệt độ cơ thể.
"Sư tôn! "
Thanh âm thiếu nữ vang lên, nhen nhóm đốt cháy ngọn đuốc trong lòng.
Dụ Tư Dực nhắm mắt lại không lên tiếng.
A Giản muốn làm gì, làm sao nàng không đoán được, chính vì đoán được nên mới không dám đáp lại.
"Sư tôn ngủ chưa! ?"
Thiếu nữ thấy Dụ Tư Dực không trả lời, nhẹ nhàng gọi thêm lần nữa, giọng nói càng ngọt ngào, trêu chọc người động tình.
Dụ Tư Dực vẫn không trả lời, lặng lẽ cong thân thể.
Không từ chối, cũng không nói gì.
Thiếu nữ oan ức, nhìn bóng lưng kia, phút chốc viền mắt ửng đỏ.
Gian phòng rơi vào yên lặng, phía sau lưng khẽ rung động, Dụ Tư Dực không nhịn được, mở mắt ra, xoay người lại thì bắt gặp khuôn mặt nhỏ mếu máo, nàng sững sờ nhất thời không biết phản ứng thế nào ---
Nàng, sao lại khóc?
Dụ Tư Dực chưa nghĩ thông, đưa tay lau nước mắt cho tiểu cô nương.
"Làm sao?"
Rốt cuộc người yêu cũng quan tâm đến nàng, thiếu nữ càng tủi thân, hai người chung chăn chung gối, thế nhưng bất luận nàng ám chỉ thế nào, Dụ Tư Dực luôn làm bộ không hiểu, mỗi lần đều hôn qua loa cho xong, không chịu cùng nàng làm đại sự, ngày mai nàng đi rồi, ít nhất mười ngày nửa tháng mới trở về, nên càng vội vàng dâng lên.
"Ngày mai A Giản đi rồi, sư tôn, sư tôn không muốn! "
Thiếu nữ đỏ mắt lên, cắn môi dưới, thân thể toả ra khí tức mê người, trong lòng tuy nôn nóng, nhưng chung quy nàng vẫn còn là một tiểu cô nương, nói được một nửa lại xấu hổ đỏ mặt, lấy hết dũng khí mới dám nói ra nửa câu sau: "Lẽ nào sư tôn không muốn cùng A Giản --- làm đại sự sao?"
Dụ Tư Dực làm sao không muốn ăn sống tiểu mỹ nhân.
Nàng thở dài, ngón tay chạm lên môi thiếu nữ, sau đó chầm chậm tiếp cận, đang muốn hôn xuống làn môi mềm mại, thiếu nữ nghiêng đầu tránh né.
Thoáng kinh ngạc, Dụ Tư Dực sượng trân tại chỗ.
Thanh âm thiếu nữ lại một lần oan ức vang lên, lời nói ra, đánh vào điểm mấu chốt.
"A Giản không muốn hôn nhẹ! "
Không muốn hôn môi?
Dụ Tư Dực cau mày, tiểu cô nương nắm lấy tay phải của nàng.
Thiếu nữ đặt bàn tay trên đồ vật mềm mại, nhẹ nhàng ấn ấn, ngăn cách bởi làn vải mỏng manh, chờ đến khi nàng nhận ra thứ mềm mại kia là cái gì, muốn thu tay đã không còn kịp ---
"A! "
Thanh âm thiếu nữ dưới thân người, tựa như con mèo nhỏ, khói hoa mịt mờ, ầm ầm nổ tung trong đầu Dụ Tư Dực.
.