Nửa tháng qua, Giản Tùy Tâm ngỡ như mười lăm năm.
Giờ phút này, nàng si ngốc nhìn nữ tử bạch y trước mặt, viền mắt tùy ý chuyển đỏ.
Nàng muốn nói, nhưng lại không biết nói gì.
Hết thảy nhớ nhung hoá thành làn khói xanh, mỹ nhân càng tới gần liền tiêu tan không thấy hình bóng.
Là Dụ Tư Dực thật sao?
Thiếu nữ chớp mắt, con ngươi hiện lên tầng tầng hơi nước, một lát sau, rụt rè đưa tay về phía trước thăm dò.
Dụ Tư Dực nhìn động tác này, không khỏi khẽ cười, nàng cúi người nắm tay thiếu nữ, rồi ngồi xuống bên cạnh.
Tối nay nàng xuất quan, nhưng không thấy bóng dáng tiểu cô nương trong núi, liền quay về Dụ gia, mới biết người yêu trở lại Giản gia, mà Giản Hưu Nguyên đã chết, Giản gia rối loạn.
"Làm sao không tin vào mắt của mình?"
Đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay thiếu nữ, xúc cảm ấm áp kéo lên vui sướng và yêu thương lan tràn trong lòng, nàng duỗi cánh tay khác, ôn nhu nâng cằm người bên cạnh, tiến đến cặp môi, lưu lại một nụ hôn.
"Ta ở đây.
"
Cho tới lúc này, Giản Tùy Tâm mới biết người này không phải ảo giác.
Khoé môi thiếu nữ hơi vểnh lên, lộ ra nụ cười xinh đẹp yếu ớt, nàng lắc lắc đầu.
"Không đủ.
"
Chỉ một nụ hôn lả lướt, làm sao đủ bồi thường bao nhiêu nhớ nhung?
Dụ Tư Dực chưa kịp phản ứng, đã bị đẩy ngã nằm lên mái nhà, chớp mắt, tiểu cô nương nghiêng người đè lên, ánh trăng chiếu rọi, hai vị nữ tử môi lưỡi quấn lấy.
Giống như đêm hôm đó, nụ hôn nhiệt liệt cường thế, đong đầy ý vị chiếm hữu.
Dụ Tư Dực ôn nhu chịu đựng, hai tay không an phận trêu chọc eo thon.
Bầu không khí kiều diễm ám muội.
Nụ hôn qua đi, tiếng thở dốc hoà lẫn vào không trung.
Mặt thiếu nữ, đỏ như trái táo chín.
Thấy người yêu nhìn mình cười cười, Giản Tùy Tâm xấu hổ ngoảnh mặt về hướng khác, nửa ngày trôi qua, lặng lẽ di chuyển tầm mắt về chỗ cũ.
"Nàng không có gì muốn nói với ta sao?"
Thanh âm ủy khuất, thiếu nữ giương mắt liếc nhìn người yêu, lại nhanh chóng cúi đầu, sau đó, bên tai vang lên một tràng cười khe khẽ.
Kỳ thực, các nàng đều đã động tình.
Điều thiếu nữ ám chỉ, cũng rất rõ ràng.
Đương nhiên Dụ Tư Dực nghe hiểu, nhớ tới mục đích của chuyến đi lần này, nội tâm bốc lên tư vị ngọt ngào, mắt phượng tràn ngập ý cười.
Đối với vấn đề của thiếu nữ, nàng vẫn chưa trả lời.
Dụ Tư Dực vươn mình xoay một cái, trực tiếp ôm eo Giản Tùy Tâm, bước lên Thanh Linh Kiếm.
Tối nay, nhất định là một đêm đặc biệt.
Hai người ngự kiếm mà đi, thiếu nữ ôm chặt người yêu, nhịp tim dần dần gia tốc.
Trước khi Dụ Tư Dực bế quan, hứa hẹn sẽ khen thưởng nàng!
Nội tâm không nhịn được nhảy nhót, bắt đầu chờ mong phần lễ vật mơ hồ.
Trường kiếm bay thẳng một đường, đợi đến khi gần đến nơi, Giản Tùy Tâm mới nhận ra, điểm đến là Dụ gia.
Đèn lồng đỏ tươi treo cao, trên cửa dán hai chữ song hỷ, bầu không khí vui vẻ lan toả trăm dặm.
Thiếu nữ đứng ở cổng lớn nhìn vào, bên trong đại sảnh, đèn đuốc sáng choang, giống như ban ngày.
"Đây là! Tiệc vui sao?"
Giản Tùy Tâm nhấc bước tiến vào, đập vào mắt không ít bóng người quen thuộc --- Liên Tử U, Thích Hành Đạo, thậm chí ngay cả Hoắc Vô Ưu cũng đến rồi.
Trong lòng nàng có chút suy đoán, nhưng không dám tin, viền mắt lần nữa đỏ lên.
"Đúng vậy.
" Dụ Tư Dực cười ôn nhu, gật gật đầu với thiếu nữ: "Tối nay, có người muốn thành thân.
"
Thành thân?
Hô hấp ngưng trọng, Giản Tùy Tâm không khống chế được tâm tình, nước mắt phút chốc liền rơi xuống.
"Sao lại khóc?"
Rõ ràng là thời khắc hạnh phúc, tại sao lại muốn khóc chứ?
Dụ Tư Dực thay tiểu cô nương lau nước mắt, lúc này viền mắt cũng đỏ theo.
Các nàng, trải qua bao nhiêu khó khăn, mới có được ngày hôm nay?
Từng mảnh ký ức chạy ngang trong đầu, Dụ Tư Dực âm thầm cảm khái, nhìn khuôn mặt nhỏ ngập trong nước mắt, không nhịn được bông đùa.
"Không muốn gả cho ta sao?"
Câu nói này thật sự có hiệu quả, lời vừa nói ra, Giản Tùy Tâm liền ngừng khóc.
Làm sao có thể không muốn gả cho Dụ Tư Dực?
Giờ phút này, thân thể thiếu nữ khẽ run, đủ để biết, trong lòng có bao nhiêu kích động.
"Nàng biết rõ còn hỏi!"
Thiếu nữ làm bộ tức giận, trừng mắt nhìn người yêu, nhưng ẩn sâu nơi đáy mắt, tất cả đều là ý mừng vô biên cùng e thẹn.
"Ta muốn nghe chính miệng nàng nói ra.
" Câu trả lời của thiếu nữ gần như đã ngầm thừa nhận, nhưng Dụ Tư Dực cố chấp không buông, lại hỏi thêm lần nữa: "Vì lẽ đó, nàng nguyện ý? Gả cho ta?"
Ánh mắt thâm tình nóng rực chiếu thẳng vào người, làm sao nói "Không"? Huống chi, người này là người nàng yêu nhất.
Chóp mũi chua xót, nước mắt vừa ngừng, suýt chút nữa lại rơi ra.
Nàng cắn môi nhịn khóc, hai tay với lấy cổ người yêu, cả người dựa vào ngực, trịnh trọng trả lời.
"Nguyện ý.
"
Nguyện ý trở thành thê tử của nàng, cùng nàng sống hết quãng đời còn lại, đầu bạc răng long.
- ----------------------
Tác giả có lời muốn nói:
A a a kính mắt đứt đoạn mất! Bảy trăm độ đại cận thị thật sự không thấy rõ a!!! Tha thứ ta ngắn nhỏ 55555.