–Thả lỏng người ra đi, tôi sẽ đưa em vào sung sướng.
Đừng sợ….
–Em sợ đ.au…cậu ơi!
–Tôi sẽ làm nhẹ nhàng nhất có thể, mợ yên tâm.
Đôi bàn tay đầy m.a lực của cậu bắt đầu se se lên hai núm nhũ hoa, mợ chưa từng có cảm giác đê mê khó tả như thế này bao giờ, một cảm giác rạo rực mới lạ len nhẹ vào tim, mợ ưỡn người lên đón nhận những cơn sóng tình vỗ nhịp.
Bàn tay cậu chợt lướt nhẹ xuống vùng tam giác vàng, nơi ấy bắt đầu nóng ẩm, cảm thấy đôi chân mợ bắt đầu run lên, mọi giác quan được đánh thức triệt để khi cậu chạm đến điểm G.
Lúc này thằng nhỏ của cậu bắt đầu nổi lo.ạn, nó đã lớn đến cực hạn.
Không còn chần chừ gì nữa, cậu phải c.hiến đ.ấu thôi.
Gảy đàn thêm vài chục giây nữa rồi bất ngờ cậu trườn hẳn lên người mợ rồi từ từ ấn mạnh k.hẩu s.úng đặc biệt vào.
Mợ đ.au đớn bấu chặt lấy lưng cậu, một cơn đ.au lan khắp cơ thể khi cái ấy đi vào bên trong, cảm nhận một thứ gì mỏng manh đã rách, không biết từ khi nào hai giọt lệ nóng hổi đã chảy ra khóe mi.
Cậu đã biến mợ thành đàn bà vào đúng buổi chiều ngày tết trung thu ấy.
Từ hôm nay mợ không còn là thiếu nữ nữa mà hoàn toàn trở thành vợ cậu theo đúng nghĩa.
Sau giây phút hạnh phúc thiêng liêng ấy, cậu lại vuốt ve mơn trớn mợ thêm một lần nữa rồi ôm c.hặt mợ vào lòng, hôn thật lâu lên đôi mắt huyền biết nói kia.
Mợ vẫn chưa hết xấu hổ vì lần đầu làm chuyện người lớn nên chẳng dám mở mắt ra nhìn cậu.
Mặt mợ cứ rúc mãi vào vòm ngực rộng rãi đầy vẻ đàn ông ấy mà hít hà mùi da thịt.
Mãi một lúc lâu sau, mợ mới ngẩng mặt lên để nhìn cậu, người đàn ông mỉm cười càng lộ rõ vẻ đẹp khác người làm cho mợ nhất thời mê mẩn.
Là cậu đây sao? Cậu chính là chồng của mợ, là cậu ba Đường Cảnh Tuân con quan Chánh tổng Hào.
Nhìn mấy giọt m.áu đào còn vương trên tấm ga, mợ xấu hổ đến đỏ cả mặt, cậu nâng cằm mợ lên hôn thật lâu vào đôi môi trái tim ngọt ngào kia rồi nói:
–Cám ơn em đã làm vợ tôi, cảm ơn em đã dành cho tôi cái ngàn vàng.
Em là người vợ tuyệt vời nhất mà tôi hằng mong ước.
Tôi yêu em!
Úi, từ bao giờ mà cậu biết nói những từ sến sẩm ấy vậy trời, những từ mà chỉ có giới quý tộc thượng lưu mới có chứ dân nghèo quê mợ chẳng ai dám nói mấy từ ấy đâu.
Ngay như nhà mợ có tiếng là gia đình có tư tưởng tân tiến mà cha mợ cũng chẳng dám nói với mẹ mợ như vậy bao giờ.
Bình thường hai người vẫn ngủ riêng, chỉ đến khi con cái ngủ hết cha mới khều khều mẹ ra ngoài, ấy là mợ rình mãi nên mới biết được, chứ ai lại hiện đại như cậu, nghe ngượng c.hết đi được á.
Nhưng mà mợ lại thích được nghe những lời như vậy, thích được nghe cậu xưng anh, và thích được cậu hôn lên môi y như Tây ấy.
Mợ thỏ thẻ:
–Khi nào em có chửa thì cậu phải ngủ riêng đấy, có con nhỏ cũng vậy không được ngủ cùng nhau đâu.
— Ai bảo mợ như vậy? Tôi ứ ngủ riêng đấy.
–Em nghe mẹ em nói nếu vợ chồng cứ ngủ với nhau hàng ngày thì chẳng mấy chốc nhà nào nhà ấy con cái hàng đàn, lấy t.iền đâu mà nuôi?
–Ôi vậy thì mợ lo xa quá rồi, mợ làm vợ tôi và nhiệm vụ của mợ là sinh con cho tôi, đẻ bao nhiêu cũng được, tôi nuôi được tất.
Chứ tôi c.ấm mợ bắt tôi ra ngủ riêng, quen hơi mợ rồi không có mợ tôi không ngủ được đâu.
–Cậu nói thế không sợ đám gia nhân nó cười cho à?
–Cười gì mà cười? Cười hở mười cái răng, tôi yêu vợ tôi chứ có yêu vợ người đâu mà sợ? Mợ h.âm ạ.
–Nhưng mà em cứ thấy nó kỳ kỳ thế nào ấy.
Người ta nói đàn ông suốt ngày bám váy vợ thì chẳng làm nên trò trống gì à? Rồi họ còn bảo người như vậy là d.ê cụ đấy.
–Ôi giời mợ cổ lỗ sĩ đến thế là cùng, tôi d.ê mợ chứ có d.ê ai đâu mà mợ lo, hay mợ không cho tôi d.ê thì để tôi ra ngoài d.ê người khác vậy?
–C.ấm đấy, em c.ấm cậu không được d.ê ai bên ngoài đâu, rồi lại con rơi con vãi đầy ra, em không đi giải quyết hậu quả thay cậu được đâu á.
Mà em nói trước cậu mà đi léng phéng bên ngoài em mà b.ắt được em c.ắt cả cụm đấy?
–Ghê quá! Mợ c.ắt đi thì lấy gì mà dùng, dạ.i thế?
–Cậu cứ thử xem rồi biết tay em.
–Thôi được rồi, tôi nghe mợ, chỉ yêu mỗi con d.ê cái trong chuồng này thôi.
Nào giờ chuẩn bị đi ăn cơm được chưa?
Tối hôm đó nhà Chánh tổng ăn cơm sớm hơn mọi ngày, mới sẩm tối cậu cả đã cho bọn gia nhân đi chơi trung thu, ở nhà chỉ còn lại mấy thằng hầu nam và ba bà vợ ông Chánh.
Cậu ba dắt tay mợ và cầm theo mấy dây hạt bưởi đã được cậu chuẩn bị từ bao giờ, lại còn có cả một cái đèn lồng cá chép được cậu mua từ trên tỉnh về nữa chứ.
Ấy cứ gọi là lung linh luôn.
Quá ngạc nhiên mợ reo lên:
–Ôi thích quá, cậu mua nó từ bao giờ mà giấu em vậy?
–Bí mật, nói ra cho mợ biết sớm để mợ đòi đ.ốt luôn à? Tôi biết mợ có để dành được cái gì bao giờ đâu?
–G.hét cậu thật, thôi đưa cái đèn cá chép cho em, cậu đ.ốt hạt bưởi đi.
Đêm rằm trung thu năm ấy mợ ba như được sống lại tuổi thơ của mình, chưa bao giờ mợ thấy mình vui như thế.
Khi tất cả gia nhân trong nhà đều đã đi xem trung thu ngoài đầu làng thì ở trong nhà ông Chánh Tổng cũng chỉ còn lại lại vài người.
Ở một góc khuất nọ có hai bóng người đang thì thầm to nhỏ chuyện gì có vẻ bí mật lắm, một người nói:
–Cầm lấy cái này và làm luôn đi, tôi không thích đêm dài lắm mộng.
Con bé kia cũng đã bước sang tuổi mười tám rồi, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện.
Xong đưa lại cho tôi.
Người kia gật đầu nói:
–Dạ để em đi làm luôn ạ.
Người ấy định quày quả bước đi thì người này gọi giật giọng:
–Thực hiện luôn cái bài kia đi, tôi muốn khi cả nhà có mặt đông đủ thì mới vui.
Khẩn trương lên!
Nói xong hai người lại biến mất vào đêm tối, một lát sau trước cửa phòng mợ ba có một bóng người tiến lại, người ấy nhanh thoăn thoắt tra chìa vào ổ, khi cánh cửa mở ra liền chui tọt vào rồi nhanh chóng đóng cửa lại ngay sau đó.
Trong ánh sáng của chiếc đèn hột vịt, người này nhẹ nhàng mở một gói bột giấy ra, lấy thứ bột bên trong rồi rắc đều vào các khe kẽ trong phòng.
Đoạn lại lấy từ trong ruột tượng ra một gói giấy khác và đổ luôn thứ bột còn lại vào bình nước đặt ở bàn, lắc đều xong đâu đấy mới k.hóa cửa lại cẩn thận và đi ra.
Một lát sau xuất hiện hai bóng người ở hông nhà chứa củi, một người mặc đồ đen cao lớn bịt mặt, còn một người có vẻ là đàn bà vì dáng người nhỏ nhắn, nhanh nhẹn.
Tiếng người đàn bà cất lên:
–Mày hãy làm đúng như kế hoạch đi, không có lúc nào thích hợp như lúc này đâu.
Cầm lấy thứ này, nó sẽ giúp mày hành động dễ dàng hơn đấy.
–Nhưng bà có đảm bảo an toàn cho tôi không? Chỉ s.ợ khi bị p.hát h.iện ra tôi lại bị cả nhà cụ Chánh đ.ánh cho bầm dập có khi còn bị giải ra đình cho quan phân xử thì ê mặt lắm.
–Yên tâm, mọi thứ đã được định liệu cả rồi.
Ông Chánh còn đi đ.ánh tổ tôm với mấy ông hương chính trong làng, cậu cả thì ở trên phòng con Tâm, cậu ba và bọn gia nhân đi xem rước đèn hết rồi, cứ thế mà làm.
Thôi tao rút đây!
Khi người đàn bà rút đi thì ngay lập tức gã đàn ông mắt trước mắt sau chạy ngay lên dãy nhà ngang.
Gã đi rất nhanh nhưng hầu như không hề gây ra tiếng động, đám chó gần chục con nhà ông Chánh cũng chẳng hề sủa lấy một tiếng, thậm chí chúng còn vẫy đuôi khi thấy gã này đi qua.
Đến đúng căn phòng của mợ cả gã dừng lại nghe ngóng, bên trong chiếc đèn hột vịt vẫn sáng le lói soi rõ một người phụ nữ đang nằm trên giường, đó chính là mợ cả.
Mợ nằm xoay lưng ra ngoài, dáng vẻ cô đơn đến tội nghiệp.
Bóng đen đi vào phòng và ánh mắt dừng lại thật lâu vào người mợ cả, dường như mợ cũng p.hát h.iện ra có người đi vào phòng, nhưng lại nghĩ người đó là chồng mình nên cất giọng g.iận d.ỗi:
–Cậu còn vào đây làm gì nữa, chẳng phải cậu đã có con trai, có người nối dõi tông đường nên bỏ bê tôi từ lâu rồi đó sao? Cậu lên với nó đi, tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu.
….Nhưng tiếng nói phát ra khiến mợ nhất thời h.oảng h.ốt s.ợ h.ãi:
–Mợ cả…là tôi đây….cậu đã bỏ bê mợ thì để tôi giúp mợ có con nhé…cậu ấy hỏng rồi…mợ đừng lên tiếng…hãy tin tôi….tôi là người tốt…tôi sẽ giúp mợ….
–Bớ….
Mợ cả mới chỉ kịp kêu đến đây thì tên kia đã lao vội đến, nó ập ngay cái khăn ướt vào mặt mợ.
Chỉ trong giây lát thân thể mợ nhẹ bẫng, mắt nhắm nghiền và không còn biết gì nữa.
Gã đàn ông kia nhanh như chớp bế thốc mợ lên rồi bước phăng phăng ra ngoài, đến chỗ gian nhà chứa củi liền đặt ngay mợ xuống chỗ ổ rơm đã được ai đó lót sẵn.
Xong đâu đấy gã bắt đầu cởi hết quần áo trên người mình ra rồi lẩm bẩm nói:
–Xin mợ hãy t.ha l.ỗi cho tôi, chỉ tại tôi túng quá mới phải làm liều thế.
Nếu mợ có trách thì hãy trách kẻ c.hủ m.ưu đưa mợ vào tình cảnh này.
Tôi cũng chỉ vì hoàn cảnh mà bắt buộc phải làm thôi.
Nói xong gã cởi sạch quần áo của mợ cả ra, dưới ánh trăng đêm rằm, thân thể trắng ngần của một người đàn bà đang độ xuân thì lộ ra như trêu ngươi, gọi mời.
Gã bất giác nuốt nước bọt đ.ánh ực một cái, mợ cả đẹp quá, lại được sống trong môi trường nhung lụa từ nhỏ, không phải động tay động chân vào việc gì nên nhìn mợ cứ mơn mởn ra chứ không có vẻ gì là xồn xồn như mấy mụ nhà quê.
Nghĩ đến con vợ xơ mướp của mình mà gã lắc đầu ngán ngẩm, người mụ lúc nào cũng chua lòm lòm, xộc lên mùi cám lợn, đã thế cái oản bụt lại sệ xuống dài như quả mướp trâu nhìn mà ớn.
Miếng thịt bụng trên người mụ cứ nhăn nheo rão rệu phát chán, nhưng nó vẫn là của gã, vợ đẹp thì cũng là vợ người ta…
Lại nuốt nước bọt lần nữa, hắn dán chặt cái nhìn vào thân thể kh.êu g.ợi của mợ cả, gã với mợ chẳng t.hù o.án gì nhau, giờ mà gã nghe lời người kia làm cho mợ h.oen ố thì gã được nhiều lắm.
Nhẩm tính số ti.ền đã giấu sẵn ở bụi chuối sau nhà gã lẩm bẩm dễ đem mua thóc cũng được cả ba tạ chứ không ít, nhưng nếu như vậy thì đời mợ sẽ đi tong.
Cái phần người trong gã đang bị giằng xé bởi phần con, hai thứ vẫn đang đấu tranh tư tưởng xem cái nào thắng thì gã sẽ nghiêng về cái ấy.
Bên dưới mợ cả vẫn đang nằm thiêm thiếp, đôi mắt nhắm nghiền bởi lượng thuốc mê quá lớn.
Hơi thở phập phồng làm cho gò núi đôi cũng nhịp nhàng lên xuống, hai bắp đùi thon trắng trẻo chốc chốc lại co lên khiến cái d.ục v.ọng của thằng đàn ông trong gã bị đ.ánh thức triệt để.
Gã chỉ muốn tặc lưỡi một cái và lao vào thưởng thức món quà độc nhất vô nhị kia, mùi hương da thịt đặc biệt từ người mợ tỏa ra xộc lên mũi gã, cái mùi mà chỉ có những người con gái thị thành mới có, ấy vậy mà giờ đây gã đã được mục sở thị bằng xương bằng thịt một nàng tiên cá như trong truyện cổ tích.
Bản năng của giống đực bắt đầu thôi thúc gã, bên dưới k.hẩu s.úng lụ.c của gã đã lên nòng đòi c.hiến đ.ấu từ khi nào.
Miệng gã hộc lên một tiếng như con lợn đực đang chuẩn bị phối giống khi nhìn thấy con cái trước mặt, gã không tự chủ được mà nằm xuống bên mợ.
Thôi thì đằng nào cũng mang tiếng, chỉ hôn mợ một tí chắc cũng chẳng sao đâu, gã tự nhủ như vậy và bắt đầu cúi xuống hôn hít khắp cơ thể mợ.
Đây là lần đầu tiên gã biết hôn một người đàn bà mà không phải vợ mình, gã nâng niu nhẹ nhàng đưa đôi môi thâm sì của mình áp chặt môi mợ, đôi môi thô ráp chạm vào làn môi mọng đỏ của mợ mà ngấu nghiến.
Ôi chao là thơm, hôn hết đôi môi, gã lại lần xuống dưới hôn vào chiếc cổ ba ngấn kiêu sa kia rồi bắt đầu đến đôi gò bồng đảo, sao mà nó đẹp như tượng vậy? Nó vun cao không hề có dấu hiệu chảy xệ, chẳng trách mợ đẹp thế này nên mới được cậu cả cưới về làm vợ chứ? Nhưng gã cứ thắc mắc tại sao mợ về làm dâu nhà ông Chánh năm, sáu năm trời mà vẫn chẳng thể sinh nở là vì cớ gì? Nhìn mợ đẹp không tì vết thế này làm gì có chuyện tịt đẻ? Thế thì tại ai? Không lẽ do cậu cả v.ô si.nh?
Gã cứ suy nghĩ miên man như vậy và vùi mình trong cái thế giới như mơ, như thực bên một bức tượng thần Vệ Nữ bằng xương bằng thịt.
Bảo gã phải như m.ù, như c.âm có mà lạ, đã thế cái cần tăng dân số của gã nó cứ ngóc lên liên tục đòi c.hiến đ.ấu làm gã như phát sốt.
Sau một hồi đ.ấu tr.anh dữ dội thì cuối cùng cái phần người trong gã cũng chiến thắng, gã sẽ chẳng làm gì mợ cả, chỉ vuốt ve hôn hít bên ngoài thôi, coi như gã vẫn còn giữ được cái liêm xỉ cuối cùng.
Giữ cho mợ và giữ cho vợ gã, thôi thì đồ mình có mình dùng, tuy nó không được thơm tho cho lắm nhưng nó bền, không phải tr.anh g.iành tr.ộm c.ắp của ai.
Như thế cho khỏe…
Thế là gã chỉ ôm mợ vậy thôi, ôm và chờ đợi vì đã trót nhận kèo của người ta rồi, giờ mà đ.ánh tháo thì gã e kẻ đó sẽ cho người đ.ốt trụi nhà gã chứ chẳng chơi.
Hy vọng mợ sẽ không bị cả nhà lão Chánh tẩy chay nhưng e là khó đấy, vì chẳng ai tin một trai một gái trong trang phục không mảnh vải nằm bên nhau mà lại trong sạch.
Nghĩ thấy cái nhà này cũng thâm thật, muốn đ.uổi con người ta đi nhưng lại vấy bẩn lên họ cho có cớ, đúng là kh.ốn n.ạn và b.ất lương thế không biết.
So ra gã vẫn còn hơn ối cái hạng b.ẩn t.hỉu ấy.
Giờ chỉ biết cầu trời khấn phật làm sao khi mọi người ập vào thì gã phải nhanh chân đ.ánh bài chuồn cho nhanh thôi.
Trong cái nhà này gã không sợ ai ngoài cậu ba, hàng ngày sang đây cày t.huê gã đã nhẵn mặt đường đi lối lại ở cái phủ này.
Thôi thì một l.iều ba bảy cũng li.ều! Đã cưỡi trên lưng cọp rồi giờ có muốn xuống cũng không được, đành phó mặc cho số phận vậy.
Nhìn mợ cả vẫn cứ ngủ s.ay như c.hết, gã lắc đầu ngán ngẩm, m.ẹ ch.a con tiều, nó hãm thuố.c m.ê nặng thế này thì mợ có mà ngủ đến trưa mai cũng chả tỉnh.
Khổ cho thân gái dặm trường, tí nữa sẽ bị vùi dập chẳng tiếc tay, không chừng tấm thân ngọc ngà này chỉ lát nữa thôi sẽ thành ra tơ tớp.
Gã lại thấy thương mợ, thương cả cho cái hạng cùng đinh của gã…
Gã cứ nằm ôm mợ cả như vậy lâu lắm, mãi mới nghe thấy tiếng nói cười ngoài cổng vọng vào, thì ra giờ mọi người mới đi chơi hội về.
Bắt đầu đến phút quyết định rồi đây, bóng trăng vẫn mờ ảo chiếu rọi, người đàn bà nằm bên gã vẫn cứ thở đều đều.
Có lẽ cũng đến cả tiếng đồng hồ rồi, cái k.hẩu s.úng l.ục của gã không chịu nằm yên, lần này thì hết chịu nổi rồi, nó ngứa ngáy khó chịu nơi hạ thân làm gã nhộn nhạo như thằng đ.iên.
Gã đành trèo lên người mợ, nhấp nhấp vài cái trên bụng để lừa cho cái thằng nhỏ ngủ đi, chứ không nó cứ làm tình làm t.ội gã thế này thì bố thằng nào chịu được.
Gã đang tưởng tượng được làm chuyện ấy với mợ và chỉ sau vài cú nhấp, cái thứ dịch lỏng trong người gã phụt ra ướt hết một mảng bụng trắng ngần của mợ.
Cuối cùng gã đã làm được rồi, gã đã chiến thắng và không mạo phạm mợ…giờ thì chờ thôi.
Cậu mợ ba đi về phòng, đám con hầu con sen cũng lục đục rửa chân để đi ngủ.
Trên phòng con Tâm bà cả nói với cậu cả:
–Con thi thoảng cũng phải ngó nhòm xem vợ thế nào, chứ cứ ở tịt trên này bỏ bững nó như vậy không được đâu.
Con Tâm đang ngủ thì tranh thủ xuống đó một tí.
Cậu cả nghe mẹ nói cũng phải liền vục dậy đi xuống phòng mợ cả, cậu định bụng đêm nay sẽ ngủ lại với mợ.
Từ dạo con Tâm đẻ đến giờ bà cả toàn canh me nên cậu có xơ múi gì được đâu, toàn phải nhịn, mỡ để miệng mèo mà chả được xơi, chán thế chứ lỵ….