–Trong người nó luôn có b.ùa nên em không thể tiếp cận được.
Chỉ có thể trú ngụ ở dưới cái giếng hoang này thôi nhưng chúng em cũng không ở lại dương thế quá lâu.
Thân thể đã tan rữa hết rồi, chị thấy đấy, mấy đứa kia linh hồn đã mờ nhạt hết cả.
Chị hãy….
Vừa nói đến đây thì một loạt tiếng c.hó sủa vang lên, đứa bé kia s.ợ quá liền tan b.iến đi mất, mấy linh hồn kia cũng không thấy đâu nữa.
Mợ ba nhéo mạnh lên tay mình để xem là mơ hay thật, thì cảm nhận được cơn đ.au kéo đến liền kêu á một tiếng.
Dụi mắt một cái, mợ liền nhận ngay ra mình đang đứng cạnh cái giếng hoang mới hoảng quá đi vào nhà.
Mợ không biết rằng mới sớm tinh mơ mợ đã ra góc vườn làm gì đó, khiến cho một k.ẻ hoang mang khi tình cờ nhìn thấy.
Đầu đặt ra dấu hỏi nghi hoặc: “Mợ ba ra đó làm gì? Lẽ nào?” Rồi cái bóng lại mất hút vào bên trong, mợ ba cũng trở về phòng của mình.
Mợ cứ suy nghĩ mông lung về bà hai, mặc dù bà không hề gần gũi với mợ nhưng cũng không làm gì khiến mợ g.hét, tuy nhiên để tiếp cận bà và mong bà mở lòng ra ch.ia s.ẻ những điều thầm kín là điều không tưởng.
Mà chắc gì bà hai đã biết mấy chuyện kia, nếu biết sao bà lại chịu im lặng làm cái bóng âm thầm bao nhiêu năm như vậy?
Vừa vào trong phòng thì cậu ba cũng tỉnh dậy, thấy mợ cậu liền hỏi:
–Mợ đi đâu mà người ướt đẫm sương đêm thế này?
Mợ liền nằm xuống bên cậu thủ thỉ:
–Cậu có tin trên đời này có m.a q.uỷ hay linh hồn người c.hết không?
–Sao bỗng dưng mợ lại hỏi chuyện này?
–Thì cậu cứ nói cho em biết đi đã em sẽ nói cho cậu nghe.
–Thực ra tôi không tin vào ma quỷ nhưng lại tin vào tâm linh và luật nhân quả.
Phàm người nào chuyên làm những việc xấ.u x.a độ.c á.c thì trời nhìn và sớm muộn gì cũng nhận quả báo.
Thế mợ có chuyện gì thắc mắc phải không?
–Em hỏi cái này cậu phải nói thật nhé?
–Mợ nói đi, là vợ chồng mà mợ còn ý tứ làm gì.
–Bà hai là người thế nào hả cậu?
–Mẹ hai là người sống khép kín, và không chuyện trò với ai trong gia đình này cả, có lẽ là do mẹ ấy luôn mặc cảm vì mình không sinh được con.
–Thế từ ngày về làm vợ cha, mẹ hai có thai lần nào hay bị sinh non gì không cậu?
Cậu ba đăm chiêu nghĩ ngợi rồi lắc đầu nói:
–Cái này mợ phải hỏi mẹ may ra mới biết được vì đây là chuyện đàn bà con gái tôi không để ý mấy đâu.
Có thai thì tôi không chắc chắn nhưng sinh đẻ thì đúng là mẹ hai chưa một lần được làm mẹ.
Có thế mà mợ không nghĩ ra, cậu ba không nói thì mợ cũng không nghĩ ra bà ba để hỏi.
Nhất định sáng nay mợ sẽ lên phòng để hỏi mẹ chồng về điều này.
Cậu ba nghĩ ngay ra điều mà mợ ba chưa kể liền hỏi:
–Mợ bảo kể cho tôi nghe chuyện gì cơ mà?
–À đó là chuyện hồi đêm, đang ngủ thì em gặp một đứa bé trai đứng cạnh đầu giường, nó nói mình bị c.hết o.an rồi nhờ em giúp.
Cậu ba như bị hút vào câu chuyện của mợ, mợ kể xong cậu cũng đăm chiêu nghĩ ngợi nói:
–Lẽ nào đúng như lời đứa bé nói và mẹ hai đã bị k.ẻ x.ấu h.ại? Nếu vậy thì đ.ộc á.c quá.
Như chợt nhớ ra điều gì mợ bíu lấy tay cậu nói:
–Em nhớ ra rồi, thằng bé đó còn nói nếu em không giúp nó và sớm v.ạch tr.ần bộ mặt thật của kẻ kia thì đ.ối t.ượng tiếp theo bị chúng hạ.i sẽ là mình.
–Em nói gì?
–Tất cả vẫn chỉ là phỏng đoán nhưng em nghĩ không phải nghiễm nhiên mà mẹ hai không thể sinh con.
Đằng sau đó nhất định là có ẩn tình mà mình chưa biết được.
–Ý mợ là mình phải âm thầm đi.ều tr.a đúng không?
–Đúng vậy cậu, chuyện mợ cả chưa xong giờ lại đến chuyện này em thấy rối quá.
–Mợ yên tâm tôi sẽ sát cánh cùng với mợ nhưng chuyện này phải hết sức thận trọng và càng ít người biết càng tốt, từ giờ mợ phải chú ý đến hành động của mình kẻo k.ẻ x.ấu luôn núp trong bóng tối mình ở ngoài sáng không biết chúng sẽ giở những trò gì đâu.
Dứt khoát không được tự ý hành động một mình, phải chờ tôi nghe chưa?
–Em nghe cậu mà, có cậu giúp sức thì em không còn lo gì nữa.
Sáng hôm đó đợi cho mọi người ai vào việc nấy mợ ba mới lên phòng mẹ chồng.
Bà ba thấy con dâu thì mừng lắm liền hỏi:
— Con tìm mẹ có việc gì không?
–Dạ đúng là con có việc muốn hỏi mẹ ạ.
Tuy chỉ tiếp xúc thời gian ngắn nhưng bà ba có ấn tượng rất tốt về cô con dâu này, mợ ba tuy ít tuổi nhưng là người hiểu chuyện và sống tình cảm.
Bà gật đầu khích lệ bảo mợ ba có gì cứ hỏi, mợ ba liền đem câu chuyện mình mơ thấy tối qua ra kể cho bà nghe.
Cuối cùng mợ chốt lại một câu:
–Lẽ nào những đứa trẻ c.hết y.ểu ấy đều là con mẹ hai hả mẹ?
Bà ba lúc này mới trầm ngâm nói:
–Mẹ cũng đã từng nghi ngờ như con, cũng đã nghĩ trong nhà này luôn có kẻ đứng trong bóng tối h.ại người nhưng lại không thể tìm ra ma.nh m.ối, bà hai thì quá khép kín và lạnh lùng nên không dễ tiếp cận.
Có lẽ đúng như con nói vì trước đó mẹ có nghe bà hai nói đã từng có bầu nhưng lần nào cũng bị sả.y tha.i mà chẳng ai nhìn thấy vì khi ấy bụng bà hai quá nhỏ nên chẳng ai tin.
Bây giờ nghe con nói mẹ mới xâu chuỗi lại sự việc thì thấy đúng.
–Mẹ có nghi kẻ đó là ai không ạ?
–Cũng chỉ là cảm tính thôi con ạ vì không có ch.ứng c.ứ.
–Dạ có phải là…
Mợ chưa kịp nói hết câu thì bà ba đã ngăn lại nói:
–Mẹ biết con có ý tốt nhưng một mình con không làm được chuyện này đâu.
Con không thấy mẹ và con Na đó sao? Có thể cũng là do bọn chúng…
–Nhưng không thể để chúng tá.c o.ai t.ác q.uái mãi được mẹ ạ, chị cả đã vậy rồi nếu mình không tìm ra bọn chúng trước khi quá muộn thì không biết n.ạn nh.ân tới đây là ai đâu.
–Con phải hết sức thận trọng đấy, mẹ lo cho vợ chồng con lắm, nhất là con.
Thằng ba lại liên tục hết lần này đến lần khác làm gai mắt mẹ cả, mẹ chỉ e lành ít d.ữ nhiều.
–Dạ con hiểu ý mẹ ạ.
Con chỉ cần xác định đúng những gì con đã gặp trong giấc mơ và việc mẹ hai có bầu thật là được ạ.
Con thấy tiếc vì đang nói chuyện với thằng bé ấy thì có tiếng ch.ó sủa và nó b.iến đi mất, chưa kịp nói cho con nghe ai là kẻ đã ra tay với mẹ hai.
Những hôm sau đó mợ đều mong gặp lại đứa bé kia để hỏi rõ ngọn ngành và muốn biết ai là kẻ đã h.ại chúng nó, làm cho bà hai không thể sinh nổi một đứa con nhưng không thấy thằng bé ấy xuất hiện nữa.
Câu hỏi ai là kẻ đã ra tay hại bà hai vẫn còn đang bỏ ngỏ.
Hôm nay lại là ngày cuối cùng của cái hẹn ba ngày, nếu cậu ba không tìm ra kẻ ch.ủ m.ưu hại mợ cả đêm trước thì mợ cả c.hết chắc.
Đúng là tự dưng xảy ra bao nhiêu là chuyện lòng mợ rối như tơ vò.
Còn cậu ba vẫn âm thầm điều tra, cậu cũng có một nỗi lo lắng nếu không tìm ra kẻ xấu thì ô danh của mợ cả không thể g.ột r.ửa mà không chừng mợ sẽ không còn cơ hội để ở lại nhà họ Đường.
Mọi t.oan tín.h của cậu không một ai hay biết và đoán định vì vẻ ngoài thâm trầm của mình.
Có lẽ k.ẻ ch.ủ m.ưu đang cười thầm trong bụng và tin lần này cậu ba sẽ bó tay và nghĩ rằng chỉ có giời mới c.ứu được mợ cả.
Đang một mình đi bộ trên đường làng chợt cậu nhìn thấy một người quen quen, người này vừa nhác thấy bóng cậu đã vội tránh đi đường khác.
Dáng vẻ rất vội vã và có phần lấm lét, cậu ba liền bám theo bóng người kia thì thấy hắn đi vào nhà mụ Thản.
Cậu cũng không chậm hơn một bước liền đi theo vào, thấy cậu xuất hiện ở giữa sân mụ Thản ngạc nhiên hỏi:
–Chào cậu ba Đốc tờ, dạ hôm nay cơn gió nào đưa cậu đến thăm lũ dân đen chúng em thế ạ?
Cậu ba nghiêm mặt nói:
–Này nhà chị kia, tôi vừa nhác thấy bóng anh cu Mão mà lại lủi đi đâu mất rồi?
–Dạ nhà em đang rửa chân ngoài cầu ao ạ.
Cậu có việc gì tìm bố cháu thế?
–Tôi nghe nói dạo này anh nhà chê việc, thằng Hám sang mấy lần mà có gọi được anh ta đi cày đâu?
–Dạ thú thực với cậu là dạo này nhà em không được khỏe nên không dám nhận lời đi cày cho cụ Chánh, chứ nếu bình thường như mọi lần thì chẳng để cụ phải gọi ạ.
–Chứ không phải mấy hôm nay nhà chị đang thừa lúa ăn à?
–Ối đâu có cậu, nhà em thiếu đói quanh năm làm gì có lúa ở đâu mà dư dả hả cậu, cậu cứ đùa.
–Thế mà có người lại bảo tôi thấy nhà chị đi đong lúa ở làng bên đấy, không phải đong ít mà những ba tạ, lại còn l én l.út đi đong lúa vào ban đêm.
Chuyện này quả là lạ lùng nhỉ?
–Dạ chắc họ nhầm đấy cậu ạ.
Nhà em làm gì có t.iền mà đong lúa…
–Chị có dám chắc với tôi là nhà chị không đong lúa không? Lại còn đong hẳn bằng những đ.ồng b.ạc Đông Dương của nhà tôi nữa chứ?
–Dạ…cậu nói thế là thế nào ạ? Dứt khoát là có đứa nào muốn hại nhà em nên mới nói bậy ạ….chứ nhà em lấy đâu ra tiền….lại còn là t.iền của cụ Chánh….có ch.ết chúng em cũng chả dám lấy tr.ộm.
–Tôi không bảo nhà chị lấy tr.ộm nhưng chắc chắn có người đã cho nhà chị ti.ền.
Chị ra cầu ao gọi anh Mão vào đây cho tôi…
Con mẹ hĩm này nghe cậu ba nói vậy thì mặt c.ắt không còn giọt m.áu, chân ríu cả vào nhau, miệng lắp bắp cất tiếng gọi:
–Bố cu ơi! Lên nhà cho…cậu ba nói chuyện…
Biết là không t.rốn được thằng Mão liền bước lên bờ, thấy cậu ba hắn luống cuống cả lên, chân nam đá chân chiêu, mặt xanh như đít nhái, chẳng dám nhìn vào mặt cậu mà cúi gằm xuống đất lí nhí chào:
–Em chào cậu ba.
–Chắc anh cũng đoán được vì sao tôi đến đây tìm anh phải không?
–Dạ em không biết ạ.
–Tôi lại nghĩ là anh biết đấy, không biết tại sao vừa nhìn thấy tôi từ xa anh đã tránh mặt và lủi đi đường khác vậy hả?
–Dạ….bẩm cậu….là tôi….
–Anh có tật nên giật mình phải không? Nói đi ai đã cho anh t.iền mua thóc?
–Dạ không có…cậu nhìn nhầm rồi ạ….
–Vậy anh có dám cho tôi khám nhà anh không? Tôi còn biết được cả chuyện đêm qua vợ chồng anh đ.ốt đèn xay thóc đêm đấy.
–Dạ…xin cậu tha cho em….em không biết gì cả…
–Hử muốn tôi th.a cho anh ư? Vậy thì dễ thôi, hãy kh.ai thật cho tôi biết ai đã sai anh h.ại mợ cả tối hôm trước?
–Dạ không phải em….hôm đó em ngủ ở nhà…không tin cậu cứ hỏi mẹ đ.ĩ nhà em là rõ…
–Anh vẫn còn quanh co ch.ối tộ.i à? Có tin tôi giải anh lên quan không?
Biết là chẳng thể ch.ối c.ãi được nữa, tên Mão mếu máo nói:
–Xin cậu t.ha cho em…không phải tại em đâu ạ…..là tại em bị l.ừa….em bị người ta sai khiến….