–Dạ con trót d ại….con bị người ta x úi b ậy….mong ông th a cho con….
Ông Chánh t ức g iận chỉ tay vào mặt nó rồi q uát:
–C âm m ồm! Cậu ba, tiếp tục đi!
Cậu ba q uắc đôi mắt l ộ đầy hung thiên lên gằ n từng tiếng:
–Mọi người đều nhìn rõ kẻ đang đứng đây phải không? Là thằng Mão đấy, chính nó là kẻ đã h ãm h ại mợ cả cách đây ba ngày.
Giờ thì hãy nói cho mọi người xem động cơ của mày là gì? Sao mày lại dám to gan, lớn mật động vào mợ cả hử?
–Dạ….em có mắt như m ù cậu ơi…xin cậu x á t ội.
–Muốn tao t ha t ội cho mày, vậy còn tội làm ô da nh mợ cả thì ai rửa cho mợ ấy đây? Nói, tại sao mày lại làm ra cái việc bạ i ho ại trời không dung đất không th a ấy? Mợ cả có th ù o án gì với mày không?
–Dạ ngàn lần không ạ…mợ cả không th ù oá n gì em cả….là do em mờ mắt vì ti ền….nên bị kẻ x ấu sai khiến….
–Mày nói d ối! Ai sai khiến được mày?
Bà cả nghe đến đây cũng q uát to thị uy:
–Thằng này sợ đ òn nên lại tính bài đổ vấy cho người khác đây mà, không nói nhiều nữa, cứ nọc cổ nó ra đ ánh cho một trận.
Chẳng ai nhìn ra trong đám người đứng đây có một kẻ mặt đã xanh như đít nhái rồi, tay chân kẻ ấy cứ run lên bần bật từ lúc thấy thằng Mão bị đưa vào.
Tưởng bà Cả nói vậy là xong, ai dè cậu ba nhẩn nha nói tiếp:
–Sự việc không đơn giản như vậy đâu mẹ cả ạ.
Mẹ khỏi phải nhọc lòng, mọi việc cứ phó thác cho con.
Nói rồi không để bà cả phản ứng, cậu ba lại g ằn giọng hỏi thằng Mão:
–Trước mặt mọi người ở đây mày hãy nói cho thật, kẻ nào đã x ui kh iến mày hử?
Thằng Mão ngước mặt lên nhìn cậu ba, rồi lại nhìn ông Chánh và bà cả, cuối cùng nó dừng ánh mắt ở phía vú Tám rồi nói:
–Dạ thưa cậu ba….chính là người này….chính bà ta đã đưa t iền cho em….còn bảo em phải h ãm h iếp mợ cả…như thế….như thế…
–Nói lá o! Mày có biết đổ vấy cho người khác thì mắc t ội gì không?
–Dạ có c hết em cũng không dám nói d ối nửa lời ạ.
Hôm em đang cày ruộng ngoài đồng chính bà ta đã ra tận nơi nhờ em…bà ấy còn nói em chỉ cần làm như thế thì sẽ cho em một số ti ền lớn đủ để mua ba tạ thóc….mà nhà em…túng quá…
Bà vú chếnh choáng hết cả mặt mày nhưng cũng không thể ngồi yên mà chịu c hết được, lấy hết can đảm, lại ỷ thế bà cả chống lưng, vú ta liền mồm năm miệng mười leo lẻo chối:
–C ha t ổ b ố thằng m ất d ạy kia, bà có t hâm th ù đ ại h ận gì với mày mà mày dám đ ổ tiếng á c cho bà thế hả? Bà thì xắn váy lên đ ập cho mày một trận tối mắt tối mũi bây giờ? Mày th ần k inh ch ập m ạch rồi ư, hay mắt mày bị m ù? Nhìn lại mặt bà xem có nhầm với ai không hả thằng mặt dày?
Tưởng rằng cả vú lấp miệng em như vậy thì thằng Mão sẽ ho ảng quá mà ngậm hột thị nhưng chẳng ngờ thằng này không nhưng không sợ mà còn chỉ thẳng vào mặt mụ nói như hét:
–T iên s ư ba đ ời, mười đời nhà mụ, tôi ng u ngốc nên mới bị mụ xỏ mũi.
Chính mụ là người th uê tôi, lúc trả t iền mụ còn đưa hẳn cho tôi mấy đồng b ạc này.
Đây cậu ba nhìn xem những đồng t iền này có phải của nhà ta không?
Chả là cậu ba đã tìm cách đổi lại những đồng t iền trên phố huyện về đưa lại cho thằng Mão, tiền nhà cậu thường được đánh dấu sơn đỏ ở bên dưới thì lẫn vào đâu được.
Chỉ mới nhìn vào mấy đồng xu đó vú Tám đã á khẩu không nói lên lời.
Thằng Mão lại nói tiếp:
–Bà ấy còn cẩn thận đưa cho em cái túi vải điều này nữa ạ, trên túi vải còn có thêu tên của một người.
Nói rồi nó liền chìa túi vải ra cho cậu ba.
Lần này thì mặt bà cả biến sắc vì chiếc túi vải điều ấy rõ ràng được thêu tên của bà, là chính tay bà thêu.
Thế này có ch ết không cơ chứ? Vú Tám ơi là vú Tám, giờ thì vú gi ết tôi rồi, giời ơi là giời! Bà thầm r ủa trong lòng.
Cậu ba cầm lấy cái túi vải rồi giơ ra trước mặt cho mọi người xem, đoạn đưa cho cha nói:
–Cha nhìn cái này có thấy quen không?
Ông Chánh liền hắng giọng nói:
— Không những quen mà là quá quen.
Bà cả, đây chả phải túi đựng ti ền của bà thì là gì? Sao nó lại có ở đây?
Bà cả liền đưa một ánh mắt đầy ẩn ý về phía vú Tám, chỉ thấy vú lặng lẽ cúi đầu, chợt bà cả bù lu bù loa kêu lên:
–Úi g iời đ ất ơi! Cái túi này tôi bị rơi cả chục ngày nay tìm mãi không thấy, sao vú Tám lại nhặt được nó nhỉ?
Cậu ba cười khẩy nói:
–Điều quan trọng là vú Tám lấy đâu ra ti ền và vú ta làm việc này với mục đích gì? Vú Tám, vú nói đi.
Sao lại ra tay h ại mợ cả th ê th ảm như vậy hả? Vú chỉ là phận người làm mà dám xen cả vào việc riêng tư của chủ thì vú đúng là t ội tày đình.
Nói, ai đã sa i k hiến vú?
Vú Tám lúc này mới ngước đôi mắt đẫm lệ lên nói:
–Dạ là tôi….tôi trót dại…tự tôi làm…không ai s ai kh iến cả…còn cái túi này tôi nhặt được ở ngoài bờ ao….thấy đẹp nên tôi cất đi….
–Bà trả lời vào trọng tâm câu hỏi đi, tại sao bà lại hạ i mợ cả và bà lấy đâu ra tiền để t huê trong khi bà chỉ là một người hầu?
–Dạ…là tại tôi thấy lo cho nhà họ Đường….thấy mợ cả về làm dâu nhà ta năm, sáu năm trời mà chẳng sinh nở gì cả….đến khi cậu cả có con mà mợ ấy…còn cố đấm ăn xôi…làm mình làm mẩy khiến cho cậu cả khó x ử…nên tôi mới mạo muội…cũng là để cho mợ ấy biết đường mà rời đi….xin cậu t ha t ội…
–To gan! Nhà họ Đường không phải là cái chợ cho bà muốn làm gì thì làm.
Tôi nói trước nhé, nếu hôm nay bà không khai ra kẻ đứng sau c hủ m ưu thì bà no đ òn đấy, e là cái thân già của bà không kham nổi đâu.
Bà hãy suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói….
Vú Tám không nói gì chỉ biết khóc mùi mẫn, ai bảo vú nhận t ội chứ, nhưng cho dù có c hết thì vú cũng không bao giờ dám nói ra kẻ đứng sau giật dây mình.
Thôi đành quên mình cứu chúa vậy, biết rằng như vậy thì thịt nát xư ơng tan song vú ta không thể làm khác được.
Tiếng vú Tám cất lên khó nhọc:
–Tôi trót dại, mong cậu ba nể tình bà già này đã phục vụ nhà họ Đường mấy chục năm mà nương tay cho.
Hu…hu…
–C âm m iệng!
Tiếng quát vừa cất lên thì tất thảy mọi người đều nhất thời giật thót hết cả mình.
Là tiếng của ông Chánh, ông đã tức gi ận đến cực điểm, mắt ông vằn lên những tia m áu, tay chỉ thẳng mặt vú Tám gằn từng tiếng:
–Ai cũng không có ngoại lệ, để xử nghiêm gia phong thì kể cả vú có c hết ra đấy cũng được.
Nhà này chưa từng xảy ra chuyện động trời này, nếu không làm nghiêm thì l oạn hết.
Ba Tuân cha giao hết cho con đấy, tiếp tục đi!
Cậu ba liền gật đầu dạ một tiếng rồi dõng dạc nói:
— Bà đã quyết không khai ra kẻ đứng sau và chịu đựng một mình thì đừng trách tôi á c đấy.
Nói rồi cậu cầm lấy cây r oi mây chỉ vào mặt bà vú quát lớn:
–Trước khi tr ừng ph ạt vú thì vú biết mình phải làm gì rồi chứ?
Bà vú hiểu ý liền quay sang mợ cả nói:
–Tôi xin lỗi mợ…là tôi sai….tất cả là tại tôi….mong mợ th a thứ….
Vú Tám vừa nói xong thì một loạt âm thanh chát chúa vang lên:
–Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
Liên tục bốn cái tát nảy lửa được mợ cả giang tay táng thật mạnh vào hai bên má của vú, miệng mợ hét lên với tất cả lòng c ăm t hù:
–Đ ồ ch ết bằ m nhà bà, bà là đồ khốn nạn.
Thời gian qua tôi không hề đối x ử t ệ với bà, thậm chí vẫn ưu ái cho bà, còn bà thì sao hả? Bà h ại tôi chưa đủ còn th uê người vấy bẩn thanh danh tôi, bà có còn là con người nữa không? Đồ rác rưởi như bà đã được nhà này cưu mang mà còn dám lấy oá n tr ả â n như thế à? Con mụ già r ắn độ c!
–Mợ….mợ….
Cậu ba liền đưa tay ra chận mợ cả lại nói:
–Chị cả bớt nóng, hãy để em x ử lý bà ta.
Đoạn cậu ba quát lên:
–Bà vú, bà còn gì để nói nữa không? Nằm xuống đó cho tôi, bà bị p hạt ba mươi r oi và nhốt trong nhà kho 30 ngày để s ám h ối.
Mỗi bữa chỉ được ăn cháo cám thay cơm, bà có tâm phục khẩu phục không?
–Hu…hu…xin cậu đại xá, cậu từ bi giơ cao đ ánh khẽ…chứ giờ mà cậu p hạt ba chục r oi thì già này ch ết mất!
–Nếu sớm biết có ngày này thì đừng bao giờ làm những việc thất nhân thất đức ấy nữa.
Khỏi nói nhiều lời, nằm xuống!
Chợt thằng Mão liền bò lại phía mợ cả cúi đầu nói :
–Em xin lỗi mợ cả…em thề chưa hề đụng đến mợ đâu…chỉ cởi quần áo mợ ra thôi ạ….mợ vẫn trong sạch….ngàn lần mong mợ t ha th ứ…
Từ nãy giờ chỉ có bà hai, bà ba và cậu cả là không nói câu nào.
Bà ba lúc này mới lên tiếng:
–Giờ h ối h ận vẫn còn kịp đấy, già rồi để đức cho con chứ đừng làm việc h ại người nữa.
Mình làm thì trời nhìn đó vú….
Bà hai cũng nhẩn nha đế vào:
— Mối chúa còn chưa ra khỏi hang mà….chuyện vẫn còn dài lắm…chưa hết đâu…
Rồi bà phá lên cười, cậu cả thì lặng thinh chẳng hề tỏ thái độ, cứ như mọi chuyện chẳng liên quan gì đến mình vậy.
Con Tâm từ nãy vẫn đứng ở một góc quan sát thấy sự việc quay ngoắt 180 độ như thế thì đi ên lắm.
Cuối cùng điều mong muốn của nó vẫn không thành hiện thực, cái gai trong mắt vẫn chưa nhổ đi được thì nó vẫn ăn không ngon ngủ không yên.
Tự dưng nó thấy c ăm t hù cậu ba ghê gớm, cậu như s át t inh của cái nhà này, lần nào cũng ra mặt, mà ra lần nào là l ật tẩy mọi chuyện lần đó.
Nếu cậu ba còn hiện diện thì cái nhà này còn tanh bành, tơi bời chứ không thể đi theo quỹ đạo mà nó muốn.
Vú Tám đã nằm úp mặt xuống sàn và ngọn r oi mây trên tay cậu ba bắt đầu vụt vun vút xuống, cậu vụt đến đâu cái mông của vú Tám lại nảy lên đến đấy, kèm theo tiếng đếm của thằng Tuất.
Có lẽ giờ những con lươn con trạch đã hằn ngang hằn dọc trên cái mông thây nẩy của vú ta rồi.
Lời của mợ ba xem ra thiêng thật, cuối cùng cái mông của vú chính là nơi để hứng chịu những bầm dập đòn r oi.
Nỗi đ au thấu trời khiến vú như c hết đi sống lại, cái giống r oi mây này quất đến đâu thì chín thịt đến đấy, cứ gọi là quắn đít.
Mỗi lần cậu ba vung roi lên, mấy con hầu lại s ợ h ãi nhắm tịt mắt lại không dám nhìn.
Một lúc sau thì màn h ành hìn h mới xong và người vú Tám như dính xuống nền gạch rồi.
Cậu ba quát thằng Hám:
–Xốc nách vú ta dậy, tống vào nhà kho mau lên!
Rồi cậu quay sang mấy con hầu nói:
–Từ mai trở đi chỉ mang cho vú ta cháo cám thôi nghe chưa, một củ sắn củ khoai cũng c ấm.
Cậu mà nhìn thấy đứa nào thương tình vú ta thì đứa ấy sẽ bị p hạt nhốt chung trong ấy đấy.
Thôi giải tán!….