Ngày hôm đó Kim Chi bị tẩn một trận ra trò, dì Nguyệt có ý giấu thầy Trầm không nói nhưng được cái cậu hai Ngọc muốn phạt nặng Kim Chi nên chuyện này liền nhanh chóng tới tai thầy Trầm.
Kim Chi bị phạt 20 roi vào mông, bị bắt nhốt trong phòng tự kiểm điểm 1 tháng không cho ra ngoài.
Ông bà hội đồng còn muốn cô ấy tới xin lỗi tôi nhưng Kim Chi bản tính ngang ngược nên đòi sống đòi chết một hai không chịu.
Thấy cô ấy như vậy, tôi liền chạy tới khóc lóc vờ vịt bảo là không cần cô ấy phải xin lỗi, cô ấy bị phạt như vậy là đủ rồi.
Phải nói là tôi diễn như thật vậy ấy, diễn như diễn viên trong vai cô gái hiền lành luôn luôn bao dung yêu thương người khác vậy… kiểu vậy.
Ấy nhưng, đời này làm gì có chuyện dễ như vậy, đã đánh tôi còn không muốn xin lỗi… còn lâu tôi mới bỏ qua cho.
Cứ để đó, Kim Chi trước sau gì cũng lãnh đủ hết, cô ta cũng ở đây chứ có đi đâu đâu mà lo.
Xời ạ!
……………………..
Sáng ngày hôm sau, cậu hai Ngọc có tới thăm tôi, lúc tới thăm cậu đem theo lọ thuốc sứt bầm, cậu từ tốn nói:
– Kim Chi tánh tình nó cứng đầu ương bướng vậy chớ nó cũng không có ác tâm, em đừng để trong bụng nha Út Quân.
Anh đem tới cho em thuốc bôi, thuốc này tốt lung lắm, anh mua trên Sài Gòn.
Em sứt đi đừng để sưng lên, không tốt cho da mặt đâu.
Tôi gật gật đầu bẽn lẽn nhưng trong lòng thì cảm thấy trời ơi đất hỡi quá trời.
Nghĩ làm sao mà Kim Chi không ác, cô ta muốn đập què chân tôi mà hổng ác.
Cô ta hổng ác chứ ai ác, ai dám ác?
Nhận lấy lọ thuốc bôi, tôi lại ngó tới lọ thuốc để trên bàn phấn, hình như là chung một hiệu ấy nhỉ?
Thấy tôi nhìn, cậu Hai cũng nhìn theo tôi, thấy lọ thuốc trên bàn phấn, cậu khẽ hỏi:
– Má đưa thuốc qua cho em rồi hả?
Tôi lắc lắc đầu, cười mỉm mỉm:
– Dạ không phải, bé Nhỏ nó lấy từ chỗ cậu Cả, hồi hôm qua cậu Cả đưa cho em đặng bôi trên mặt á cậu.
Cậu Ngọc gật đầu, cậu bèn nói:
– Ra là vậy… cậu Út cho thì em cứ nhận, ít khi nào cậu cho ai cái chi lắm.
Mà hôm qua cũng hên là có cậu Út chớ nếu không anh cũng không nghĩ tới hậu quả ra làm sao nữa.
Kim Chi… con nhỏ chiều riết sinh hư.
Thấy cậu Ngọc mắng Kim Chi, tôi lại vờ diễn tuồng:
– Dạ thôi cậu, em không có giận gì Kim Chi đâu, chắc tại cô ấy khó chịu vụ cậu Nghị nên hành xử như vậy.
Để từ từ bọn em nói chuyện tâm sự với nhau, toàn là chị em trong nhà hông mà.
Cậu Hai cười tươi, gương mặt tuấn mỹ càng lúc càng đẹp, phải công nhận là cậu Hai cười lên rất đẹp, nhìn dễ thương lung lắm đa.
– Em nghĩ được vậy anh cũng mừng, một bên là em gái, một bên là em… thiệt nếu hai người cứ như vậy riết… anh không biết phải giải quyết chuyện này ra sao nữa.
Mà thôi đi, chuyện cũng qua rồi, nhắc lại làm chi cho thêm chuyện.
Em nghỉ ngơi đi, anh đi theo cha ra thăm điền đất đặng rảnh rang mai còn đón bà nội về.
Đón bà nội sao?
– Bà nội? Ngày mai bà nội về hả cậu?
– Ừ, bà nội với dì về… mai em nhớ theo Bích Hà ra đón nha, nội lo cho em lung lắm.
Tôi gật gật đầu rồi tiễn cậu Hai ra ngoài, đợi cậu ấy đi rồi, tôi liền đóng cửa rồi đi tới bàn phấn sứt thuốc.
Bà nội với dì… dì ở đây có phải là bà nhỏ của ông hội đồng không nhỉ? Chu choa, mai là được gặp bà nhỏ với cậu Ba rồi, tò mò ghê.
…………………….
Sáng hôm sau, có thư gửi về báo là mấy hôm nữa bà nội mới về được.
Nghe đâu trong thư bảo là bà ghé nhà một người bạn chơi, chơi mấy hôm rồi về.
Với tin tức này thì tôi cũng thấy bình thường, chỉ riêng dì Nguyệt là tôi thấy dì ấy hơi vui vui…
Vụ Kim Chi coi như êm xuôi, mấy vết đỏ trên mặt tôi cũng lặn hết, cứ tưởng là sóng yên biển lặng thì lại phát lên vụ của Bích Hà, chuyện này làm xôn xao nhà hội đồng Trầm từ sáng sớm tới giờ.
Lúc tôi đi tới cửa gian phòng khách thì thấy Bích Hà đang khóc thút thít vừa đi vừa lau nước mắt trên mặt.
Cô ấy nhìn thấy tôi nhưng cũng không buồn chào hỏi, chắc là đang buồn trong lòng dữ lắm nên mới khóc tới như vậy.
Thiệt tình…
Tôi nhìn nhìn cô ấy một lát rồi đi thẳng lên trên nhà trên, vừa bước lên trước tôi đã thấy cậu Ngọc với ông hội đồng ngồi sẵn trên ghế.
Thấy tôi đi lên, ông hội đồng liền sẵn giọng:
– Út Quân, con coi mà khuyên nhủ Bích Hà, nó gả qua bên nhà ông Lý Trưởng cũng tốt chớ có chi đâu mà hông chịu.
Nhà người ta cũng là nhà quyền thế có của ăn của để, điền đất ngút ngàn có thua kém chi nhà mình đâu mà còn chê.
Phải là ông muốn để mối hôn sự này cho Kim Chi nhưng nhà người ta đã hông ưng con Út mà muốn hỏi con Hà thì ông biết mần sao.
Dì Nguyệt thở dài lên tiếng:
– Biết là vậy nhưng Bích Hà nó một hai hông ưng… tôi biết nói với nó làm sao.
Hổng lẽ giờ tôi ép nó gả cho cậu Nghị… mần vậy thì coi sao đặng đây hả mình?
Ông hội đồng định nói gì đó nhưng lại thôi, mấy giây sau ông mới nói tiếp, giọng ông có chút không vui:
– Hông ép nó thì biết mần sao cho phải bây chừ, chuyện Kim Chi thì tôi không nói đi nhưng còn chuyện Út Quân… mình cũng đã từ chối người ta một lần rồi hổng lẽ từ chối lần nữa thì coi sao đặng.
Nhà Lý Trưởng quý mình mới muốn kết làm thông gia, người ta đã có ý nhượng bộ mà mình cứ năm lần bảy lượt từ chối hông chịu… để đồn ra ngoài thì còn chi là uy quyền của người ta nữa?
Tôi đi tới đứng bên cạnh dì Nguyệt, tôi nhìn rõ được sự khó xử của ba con người đang ngồi ở đây.
Cậu Ngọc im lặng nãy giờ, giờ cũng lên tiếng bàn tính:
– Dạ thưa cha má, Bích Hà gả cho cậu Nghị nhà Lý Trưởng thì cũng tốt cho em ấy nhưng mà gả đi đâu thì cũng phải được em ấy chấp thuận.
Chớ lấy chồng thì cũng là em ấy lấy, lỡ như mai này em ấy cơm không lành canh không ngọt thì lúc đó em ấy biết trách được ai?
Thầy Trầm có vẻ do dự:
– Nhưng cũng không thể để nhà Lý Trưởng bị từ chối mấy lần như vậy được, mối quan hệ giữa nhà mình với nhà Lý Trưởng còn về lâu về dài, lần này từ chối nữa thì khó lòng mà hòa hợp như trước…
Nói đến đây, ông dừng một lát rồi mới từ tốn nói tiếp:
– Bích Hà dù sao cũng là nhà mình nhận nuôi, hễ là con trai thì cưới vợ mà là con gái thì phải gả chồng, làm sao có chuyện cứ để nó trong nhà hoài được.
Bây chừ không gả cho cậu Nghị nhà Lý Trưởng thì cũng phải gả cho nhà khác, mà có biết được là nhà khác có tốt như nhà Lý Trưởng hay không? Mình đã nuôi nó thì coi như mình là cha mẹ của nó, mà đã làm cha làm mẹ thì đặt đâu con cái phải nghe theo đó…
Thầy Trầm đột nhiên cương quyết:
– Thôi không bàn tới nữa, chuyện này tôi quyết định rồi, Bích Hà sẽ gả qua nhà Lý Trưởng.
Tạm thời tôi sẽ kéo dài thời gian trả lời bà mai đặng cho bà có thêm thời gian mà khuyên nhủ con nhỏ.
Dì Nguyệt cau mày, dì gấp gáp hỏi:
– Nhưng lỡ con nhỏ nhứt quyết hông chịu thì sao hả mình?
Thầy Trầm đứng bật dậy, thầy lớn tiếng:
– Hông chịu cũng phải chịu, nhà hội đồng nuôi nó tới lớn bộn như vầy mà nó còn dám cãi thì coi như hết tình hết nghĩa.
Bà nói lại với nó, mần sao coi cho đặng thì mần… nghen!
– Mình!
– Cha!
Cả dì Nguyệt với cậu Hai đều thất vọng gọi với theo thầy Trầm nhưng thầy Trầm coi bộ đã quyết định nên không muốn nghe cũng không muốn bàn đến nữa.
Tôi thì không dám nói gì vì chuyện này là chuyện của Bích Hà, tôi với cô ấy có thân gì lắm đâu, tốt nhất không nên nói ra nói vào.
Thầy Trầm đi rồi, dì Nguyệt lại bực dọc lên tiếng:
– Con coi đó, cha của con… thiệt tức cái mình quá đi mà…
Thấy dì Nguyệt thở hổn hển, tôi liền cúi xuống vuốt lưng khuyên nhủ dì ấy.
– Dì, chuyện đâu còn có đó, dì đừng giận chi cho tổn hại tới sức khỏe.
Cậu Hai cũng lên tiếng khuyên an:
– Phải đó má, má đừng giận cha, cha mần vậy cũng có lý do của cha.
Thôi, từ từ rồi mình tính, nghen má.
Lúc này dì Nguyệt đột nhiên quay sang cậu Hai, dì ấy nói trong sự vui mừng:
– Phải rồi Ngọc, Bích Hà nó nghe lời con… con thử nói với nó coi sao.
Má nghĩ…
Dì chưa nói hết câu thì cậu Ngọc đã từ chối thẳng thừng:
– Hông được đâu má… con làm sao mà nói chuyện này với Bích Hà được.
Nhưng mà em ấy đã không chịu, mình ép em ấy thì có quá tàn nhẫn không?
– Chớ bây giờ con tính mần sao? Thế này cũng không được, thế kia cũng không được… má nói trước, má nghe theo cha con… còn con với Bích Hà tính sao thì tính.
– Má!
Mặc cho cậu Ngọc kêu thế nào, dì Nguyệt cũng không trả lời lại.
Tôi đi theo sau dì Nguyệt ra ngoài, quay đầu nhìn lại thấy cậu Ngọc mà thấy thương.
Chắc là cậu ấy khó xử nhiều lắm, Bích Hà thân với cậu ấy như vậy mà.
Haiz!
Nghe tiếng tôi thở dài, dì Nguyệt đi trước mới khẽ quay đầu nhìn lại, dì hỏi nhỏ:
– Chuyện chi mà thở dài?
Tôi nhìn dì rồi buồn bã trả lời:
– Con vừa thấy thương cho Bích Hà, vừa thấy cậu Hai cũng… tội nghiệp.
Cậu với Hà thân thiết như anh em, Hà hông chịu, cậu không giúp gì được cho cô ấy… chắc cậu cũng buồn lung lắm.
Mà dì, nếu Bích Hà hông ưng thì mình cứ từ chối đại đi, nhà mình có thua kém gì nhà cậu Nghị đâu, lo chi nhiều.
Dì Nguyệt chỉ vào trán tôi, dì cau mày càm ràm:
– Nói như con thì chuyện chi cũng dễ hết chơn rồi.
– Chớ hông phải sao dì? Mình hông thích thì mình nói hông thích, hổng lẽ con gái nhà hội đồng bắt buộc phải gả cho nhà ông lý trưởng hả.
Dì Nguyệt thở dài nhìn tôi, giọng dì có chút bất lực:
– Út Quân, con suy nghĩ còn nông nỗi quá mần sao mà sau này quán xuyến hết chuyện nhà chồng được đây hử con?
Nghe dì nói vậy, tôi cũng ngậm im miệng không nói thêm gì nữa.
Mà thực ra tôi nói cũng đúng mà, sai chỗ này vậy nhỉ?
Dì Nguyệt kéo tôi vào trong đình nghỉ mát, hai dì cháu ngồi xuống ghế, đợi gia nhân trong nhà châm trà xong, dì mới từ tốn giải thích cho tôi hiểu.
– Chuyện Bích Hà gả sang nhà lý trưởng thực chất chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, nếu dì muốn ngăn thì dì đã ngăn ngay từ khi họ mở lời bàn sang con Hà rồi.
Dì thì dì cũng thương con Hà nhưng ngặt nỗi con Hà có ý không đoan chính với hai Ngọc.
Mà người làm mẹ như dì không thể để con trai mình thiệt thòi được, hai Ngọc cưới ai cũng được nhưng cưới con Hà thì không được.
Ố ồ, ra là vậy, hèn gì từ nãy tới giờ tôi cứ thấy lấn cấn chỗ nào đó.
Mặc dù tôi mới về đây ở nhưng có vài chuyện tôi hiểu rất rõ.
Rằng tiếng nói của dì Nguyệt ở nhà này là rất có hiệu lực.
Cỡ mà dì ấy không muốn thì dù có mười thầy Trầm cũng không nói được dì.
Còn trong chuyện này, dì Nguyệt e là đang mượn sức nước đặng đẩy thuyền đi xa đây mà.
Thấy tôi vẫn còn nghệch ra, dì Nguyệt lại tiếp tục nói, ý tứ vô cùng sắc bén:
– Muốn làm mợ Hai nhà hội đồng không phải chỉ có nhan sắc, có đầu óc là được, quan trọng là đức hạnh của người đờn bà.
Bích Hà cái chi cũng tốt nhưng tấm lòng lại không đoan chính, đờn bà như nó mà làm bà làm mợ thì đờn ông không trước thì muộn cũng bị nó nắm đầu.
Kể cả con không lên làm mợ Hai nhà này thì cũng không tới lượt con Hà, dì nhứt định không bao giờ chấp nhận.
Tôi nhìn dì, lời nói có phần ngập ngừng:
– Nhưng lỡ như cậu Ngọc quyết sống quyết chết muốn cưới Bích Hà làm vợ thì sao hả dì?
Dì Nguyệt hớp một ít trà, dì cười nhạt:
– Nếu lỡ như vậy thì dì cũng hông ngăn cản con cái, chỉ là… con Hà không bao giờ được làm mợ lớn nhà này, chuyện đó là không bao giờ.
Tôi nhìn dì Nguyệt, nhìn người phụ nữ luôn luôn tươi cười hiền hậu đột nhiên đổi tính độc đoán, hổng hiểu sao tự dưng tôi lại thấy lạnh ót lạnh gáy.
Eo ơi, thế này có phải là gia đấu không nhỉ? Sợ quá đi mất thôi.
__________________
Hai ba ngày sau, chuyện của Bích Hà vẫn chưa được quyết định, nguyên nhân cũng vì Bích Hà ngày nào cũng khóc lóc tuyệt thực nên dì Nguyệt mới không nỡ xuống tay với cô ấy.
Nhưng mà tôi nghĩ nếu chỉ là dọa như thế này thì trước sau gì Bích Hà cũng thua trận.
Cô ấy chỉ có thể lấy được lòng thương hại của dì Nguyệt một lần, cơ bản là không thể làm dì ấy từ bỏ ý định gả cô ấy đi được.
Thôi, chuyện của ai nấy tính, tôi làm sao mà lo hết chuyện trong thiên hạ này được.
Sáng hôm sau, tôi đi theo cậu Ngọc ra chợ thăm mấy cửa hàng, sẵn đi thăm ruộng lúa trong làng luôn.
Thiệt ta nói, đất đai nhà hội đồng nhiều vô số kể, cho tá điền thuê không biết là nhiêu.
Mà công nhận thầy Trầm làm kinh tế giỏi thiệt, vừa có chức quyền vừa có của dư của để xài mấy đời không hết.
Cậu Ngọc đi trước, tôi đi theo sau cậu, vừa đi cậu vừa giới thiệu đất đai ruộng vườn cho tôi xem.
Tôi nhìn theo tay cậu chỉ, nhìn tuốt luốt tít mù khơi mà vẫn chưa hết ranh giới đất nhà.
Trong lòng có chút phấn khích, tôi chậc lưỡi tiếc thầm.
– Cha, đất cỡ này mà ở thời mình là thành đại gia rồi.
Nghe tôi lẩm bẩm, cậu Hai liền hỏi lại:
– Em nói cái chi chứ Út Quân?
Nghe cậu hỏi, tôi liền lắc đầu cười giả lả:
– Dạ đâu có, em đâu có nói chi đâu cậu.
Tham quan đất ruộng xong, tôi và cậu Hai đi về nhà.
Vừa về đến nhà, tôi đã nghe tiếng người làm nhao nhao lên ở trong sân, nghe đâu có kèm theo tiếng chửi bới.
Cậu Ngọc nhìn tôi, tôi nhìn cậu, cả hai tỏ ra khó hiểu, tiếng anh Dừa đằng sau thốt lên đầy bực dọc.
– Cái đám đờn bà này lại nhoi nhoi chửi lộn nữa rồi, để con vô coi coi chuyện chi nghen cậu.
Cậu Ngọc gật đầu:
– Ừ, anh coi giải quyết cho êm thỏa, đừng để ồn ào đến ông với bà là không hay.
Anh Dừa đi vào trước, tôi với cậu Hai đi vào sau.
Bước vào trong sân, cậu Hai quay sang nhìn tôi rồi cười hỏi:
– Đi một vòng thấy sao?
Tôi cười tủm tỉm:
– Vui chớ sao nữa cậu, công nhận đất nhà mình rộng dữ dằn cậu ha.
Em đi một hồi mỏi hết chân mà cũng chưa hết đất nữa.
Cậu Hai cười trừ:
– Cái em vừa thấy chỉ là một phần nhỏ điền đất nhà mình thôi, nếu em muốn biết hết thì đợi đi…
Nói tới đây, cậu liền kề tai tôi bỏ nhỏ:
– Đợi sau này về đây… anh chỉ cho.
Tôi giật mình trước câu nói này của cậu, mặt cậu gần sát với mặt tôi, làm cho tôi có chút ngượng ngùng không thoải mái.
Mà tự dưng giờ tôi mới nhìn rõ da mặt của cậu Hai, công nhận là láng với đẹp thật, vừa trắng vừa mịn kiểu gì ấy.
Thấy tôi cứ ngây đần ra, cậu Hai vỗ nhẹ lên trán tôi cái chốc rồi bật cười:
– Chuyện chi mà em thất thần vậy đa? Lời anh nói bộ… em không tin hử?
Tôi nhìn cậu rồi rụt hết cổ vào trong, đang suy nghĩ không biết nên trả lời làm sao thì từ đằng xa, tiếng anh Dừa hốt hoảng kêu tới.
– Cậu Hai… có chuyện rồi cậu Hai ơi… cậu Hai!
Anh Dừa chạy uỳnh uỳnh tới, một đám người phía sau cũng chạy theo cùng.
Tôi với cậu Ngọc tò mò nhìn nhau, vẫn là cậu Ngọc lên tiếng hỏi trước:
– Mần cái chi mà tập trung hết ở đây vậy cà? Chuyện chi mà mọi người hốt hoảng lung vậy? Dừa… chuyện gì?
Anh Dừa cúi đầu thưa chuyện:
– Thưa cậu Hai, ngoài chợ người ta đồn… đồn… đồn tin không hay về cô Kim Chi đó Cậu.
Đồn về Kim Chi sao?
Nghe anh Dừa nói vậy, cậu Ngọc liền gấp gáp hỏi:
– Đồn chuyện chi? Đồn sao?
– Dạ thưa cậu… người ta đồn là… cậu Nghị chê cô Kim Chi hông có nết na… thà hỏi cưới cô Bích Hà với cô… cô Út Quân nhưng nhứt quyết hông thèm đả động tới cô Kim Chi…
Tôi có chút ngỡ ngàng… ai lại đi đồn loại chuyện này nhỉ? Loại chuyện làm tổn hại tới thanh danh con gái nhà người ta mà cũng đi nói bậy bạ được là sao?
Cậu Ngọc giận dữ, cậu quát lên:
– Là ai nói?
– Dạ cả cái chợ đồn ầm lên rồi, nghe đâu… mấy làng bên cũng hay chuyện á cậu… người ta thêu dệt thêm mắm dặm muối… nói cô Kim Chi mấy lời khó nghe lung lắm cậu…
Một cô gái trong đám đông đứng ra lên tiếng:
– Dạ đúng rồi cậu, hồi sáng con đi chợ, con nghe con bán gà nó nói cô Kim Chi nhà mình… lả lơi mê trai… con tức quá con chửi con nhỏ đó mấy tiếng đồng hồ.
Bây giờ ngoài chợ bàn tán xôn xao lung lắm, con còn nghe được có người đòi đem chuyện này thưa lên quan trên đặng cách chức ông nữa.
Cậu Ngọc cau mày, cậu gằn giọng quát lên:
– Lộng ngôn, ăn nói vu khống.
Dừa, đưa người ra chợ trấn áp mấy lời đồn đại này lại.
Ai cãi ngang, lấy lại điền đất, đuổi đi biệt xứ cho cậu.
Nhanh lên!
Dừa nhận lời, anh ta dắt theo một tốp thanh niên chạy ào ra chợ.
Tôi lại thấy cậu Hai làm vậy là không ổn lắm, cách làm này chưa chắc đã giải quyết êm xui mọi chuyện đâu.
– Cậu Hai, cậu sai anh Dừa làm vậy… em e không phải là cách hay đâu.
Cậu cứ để từ từ mình tính cách khác, chớ miệng là miệng của người ta mình ngăn người ta nói sao đặng hở cậu?
Cậu Hai quay sang nhìn tôi, cậu cau mày hỏi:
– Chớ nếu không mần như vậy thì giải quyết làm sao? Chuyện hoang đường này mà để đồn đi xa thì còn gì là thanh danh của Kim Chi nữa?
Tôi gật đầu, giải thích:
– Thì biết là vậy nhưng cậu dùng bạo lực để đàn áp tin đồn… lỡ đám người kia hùa nhau kiện cáo thì sao cậu? Mà cho là đám người đó hông dám đi, thì cậu nghĩ mình mần vậy người ta có sợ hông? Người ta sợ thì hông nói đi, người ta mà bị đẩy vô đường cùng rồi quay lại cắn mình thì sao hở cậu? Nhà mình thì không có chuyện chi rồi đó, hết thảy là tội nghiệp cho Kim Chi thôi…
Nghe tôi giải thích một hai, cậu Ngọc bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ lại.
Suy nghĩ giây lát, cậu lại quay sang hỏi tôi:
– Vậy theo em… em mần cách chi cho êm đẹp?
Với câu hỏi này, tôi thực lòng cũng chưa biết trả lời thế nào.
Bây giờ… nên làm gì đây ta? Ở thời hiện đại… người ta hay đập tan tin đồn bằng cách nào nhỉ?
Đang còn suy nghĩ chưa kịp trả lời thì từ trong nhà, tiếng khóc thét kèm theo tiếng la hét vang ầm lên.
Bé Nhỏ từ trong nhà chạy ù ra, mặt mũi con bé lấm lem nước mắt, nó vừa khóc vừa gào:
– Cậu Hai ơi… cô Kim Chi… cổ… cổ… cổ tự tử trong phòng rồi cậu ơi! Cậu ơi!
Tin ập đến như sét đánh ngang tai, tôi với cậu Ngọc không hẹn mà bung chạy thật nhanh vào trong nhà.
Vừa chạy tôi vừa động não suy nghĩ… rõ ràng là có chuyện không hợp lý ở đây… rõ ràng…
Tin đồn vừa mới đây thôi, dì Nguyệt trong nhà còn chưa được biết thì Kim Chi biết bằng cách nào được? Là ai nói cho cô ấy biết? Là ai muốn dồn cô ấy vào con đường chết vậy hả?.