Làm Dâu Phú Hộ


Lý trưởng vừa thấy bóng dáng của Phú Hộ Cần, mi mắt liền co giật liên hồi.
'Ngài Phú Hộ, mời vào trong uống tách trà !'
Mặt Phú Hộ Cần không chút cảm xúc, cũng không có chút phản ứng nào, cứ đứng yên bất động như pho tượng !
'Ngài Phú Hộ'
"Đủ rồi, tôi đến đây để gặp người, không phải đến để hưởng thụ".
'Chẳng hay là ngài Phú Hộ đây muốn gặp người nào ?'
Phú Hộ Cần nheo mắt, tay liền vun thẳng vào mặt Lý trưởng...
'Người đâu...Phú Hộ Cần muốn đánh người !'
"Ông bảo tôi muốn đánh người sao ?"
'Chẳng lẽ lại không phải ?'
"Tất nhiên là không phải rồi !"
Lý trưởng thở phào nhẹ nhõm...
Phốc...
Au...u...
'Này Phú Hộ Cần, không phải là nói không đánh sao ?'
"Tôi không nói thế, vì tôi không phải chỉ muốn đánh ông...đúng nghĩa của nó thì là nhất định phải đánh !"
'Ngài...hừ...'
Lý trưởng xoay bước...

"Ông dám bỏ đi không tiếp đãi tôi ?"
'Hừ...ai dám tiếp đãi vị khách khủng hoảng như ngài Phú Hộ đây chứ !'
"Được thôi, vậy tôi bảo gia nhân tháo hết cái mái nhà này xuống là được".
Lý trưởng nghe lạnh cả người..."tên máu lạnh này sẽ tháo nóc nhà của mình thật chứ ?"
Phú Hộ Cần lạnh giọng ra lệnh "người đâu, tháo hết mái nhà xuống cho ta".
//Dạ thưa ông !
Lý trưởng nheo mắt "này...này, có gì thì từ từ rồi nói !"
'Lính đâu, đưa ngài Phú Hộ đi gặp cô Nhược Linh !'
Phú Hộ Cần còn không quên lườm Lý trưởng một cái rồi mới đi theo sau lính sai.
…………
Nhìn thấy trên người Nhược Linh vết thương lớn nhỏ chằng chịt, nằm yên bất động trên mặt đất lạnh lẽo, Phú Hộ Cần như chết lặng, ông nghiến răng ken két "Lý trưởng...ông dám dụng hình lên người Nhược Linh !"
Lý trưởng đứng cách sau lưng Phú Hộ Cần đến vài bước, nhưng vẫn cảm nhận được khí lạnh xung quanh mình, Lý trưởng khẽ lên tiếng "tôi...tôi đâu có cố ý gây thương tích cho cô ta đâu chứ, tại cô ta cứng đầu...thẩm vấn mãi mà vẫn không chịu nhận tội !"
Phú Hộ Cần lùi lại phía sau lưng vài bước và tóm cổ Lý trưởng "ông dám ép cung buộc nhận tội ?"
'Tôi...tôi chỉ là làm đúng theo quy định thôi !'
"Quy định ?"
'Phải !'
"Ông được lắm Lý trưởng ! Còn không mau cho gọi thầy lang".

Lý trưởng hốt hoảng, quay sang ra lệnh cho lính sai đi gọi thầy lang.

"Nhanh mở cửa ra cho tôi !"
'Cái...cái này thì không được đâu ngài Phú Hộ'.

"Không được ?"
Lý trưởng làm gì dám không mở cửa, ông ra lệnh cho lính sai mở cửa phòng giam.

Phú Hộ Cần lao rất nhanh đến bên cạnh Nhược Linh và ôm lấy cô vào lòng "Nhược Linh, Nhược Linh...nhanh mở mắt ra nhìn ta..."
Phú Hộ Cần lắc mãi bờ vai rồi bóp nhẹ lên cằm Nhược Linh, nhưng vẫn không thấy cô nhúc nhích !
Vạn nỗi căm hờn đều dồn về hơi thở của Phú Hộ Cần, âm thanh tựa như hổ gầm và gầm lên từng chữ "trong vòng ba hôm, cho ông trong vòng ba hôm, ông buộc phải trả lại cho tôi một Nhược Linh hoàn toàn khỏe mạnh, và cô ấy mà có bất kỳ một vết sẹo nào trên người, dù chỉ là nhỏ nhất...thì ông chuẩn bị từ chức đi là vừa !"
Lý trưởng đổ mồ hôi đầy trán "tôi...tôi biết rồi !"
...----------------...
Rầm...!
Bà hai giật thót tim !
'Phú Hộ Cần, ông lại lên cơn gì nữa đây ?'

Chát...!
Bà hai sốc nặng "ông...ông dám đánh tôi !"
"Đánh bà ? Sao tôi lại không dám, giết bà tôi còn dám.

Bao nhiêu năm qua, tôi cho bà mặt mũi vì tôi nghĩ bà từ nhỏ đã là một cô chủ, nên trước mặt mọi người, tôi đều tôn trọng bà, chứ không phải là tôi sợ bà ! Sao hết lần này đến lần khác bà chạm vào giới hạn cuối cùng của tôi vậy ?"
Bà hai chết lặng, Nhược Linh...Nhược Linh thật sự là giới hạn cuối cùng của ông ấy sao ?
'Phú Hộ Cần, ông vì một con bé vắt mũi chưa sạch mà đánh tôi sao ?'
"Đúng như vậy đó...ai dám đụng đến Nhược Linh thì tôi cũng sẽ khiến cho kẻ đó sống không bằng chết !"
'Cần...tôi thật sự không thể nào tin nổi, ông năm nay đã ba sáu, ba bảy tuổi đời mà lại say mê một con nhóc, nó lại là con dâu của ông.

Ông sau này về suối vàng thì có còn mặt mũi để nhìn mặt con trai của ông không ?'
"Câm miệng !"
'Tôi nói sai gì sao ?'
Chát...!
'Ông...'
"Về sau, tôi khuyên bà nên biết lựa chọn lời nói...còn nữa ! Chuyện Nhược Linh bị dụng hình trong ngục, bà hãy đợi đấy cho tôi.

Cả bà và anh họ bà, và những tên khốn khác liên quan đến bà, đều sẽ được chôn chung huyệt !"
Bà hai ngã phịch xuống đất sau khi Phú Hộ Cần rời đi.

'Ông đã cạn tình thì cũng đừng trách tôi hết nghĩa !'
...----------------...
'Anh họ !'

Lý trưởng thở dài "Ngọc Như, em đến rồi !"
'Sao nhìn anh họ có vẻ như không được vui vậy ?'
Anh khuyên em nên bỏ qua chuyện này đi !
'Không được !'
Ngọc Như !
'Anh họ, đừng khuyên em nữa ! Ả ta nhất định phải chết'.

…………
Lộp cộp...!
Nhược Linh nhìn về phía có tiếng guốc khua, thấy bà hai đang yểu điệu đi về hướng mình, ánh mắt Nhược Linh trở nên sắc bén hơn...!
Bà hai lạnh lùng nhìn Nhược Linh...!
Chát...!
- Bà...!
'Hừ...'
Nhược Linh nhíu mày "sao bà lại đánh tôi ?"
Chát...!
'Phú Hộ Cần tát tôi hai tát, giờ tôi trả lại cho cô đó...'
- Bà...!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận