Làm Dâu Phú Hộ


Bà hai lạnh lùng đi đến bên cạnh Nhược Linh, ánh mắt hung tợn nhìn cô "hôm nay tao sẽ cho mày biết như thế nào gọi là sống không bằng chết !"
Nhược Linh nhíu mày, cô thật sự rất lo lắng vì không biết bà hai sẽ làm gì cô.

Hiện tại thì cô đang mang bị còng tay, giờ bà hai có làm gì thì cô cũng sẽ không thể nào chống trả được.
Bà hai kề lưỡi dao sắc nhọn vào mặt Nhược Linh "mày nghĩ xem, với khuôn mặt xinh đẹp này của mày và cả làn da mịn màng trơn bóng này...nếu như tao vẽ lên vài đường thì có phải sẽ càng thêm xinh đẹp không ?"
- Bà...bà đừng làm bậy.
'Đương nhiên là tao không thể không làm rồi !'
Bà hai dùng sức ấn mạnh lưỡi dao, máu liền rỉ ra...
Một cảm giác rát buốt chợt truyền đến...!
Ngay lập tức chiếc vòng tay Nhược Linh phát sáng và phóng vào tay bà hai.
Keng...
A...á...
Bà hai ngỡ ngàng, không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, sao lưỡi dao trên tay bà bị rơi xuống...giống như ai đó là đánh vào tay bà một cái rất mạnh, tay bà đến giờ vẫn còn đau.
Máu trên mặt Nhược Linh rơi xuống rỉ rả, cô đưa tay lên quẹt nó đi.

Vô tình chiếc vòng bị dính máu nên liền phát sáng.

Một người đàn ông xuất hiện giữa vầng sáng lung linh...
Bà hai hốt hoảng hét lên "ma...có ma !"
Sau đó thì ngất đi tại chỗ.
Nước mắt Nhược Linh chợt lăn dài "Gia Thành !"
'Nhược Linh !'
- Gia Thành !
Gia Thành đau lòng nhìn Nhược Linh với thân thể gầy yếu, cả người đầy vết thương.

'Nhược Linh, em đừng khóc nữa !'
A...á...a...
Gia Thành chỉ vừa ôm lấy Nhược Linh thì liền bị sợi dây chuyền trên cổ cô một lần nữa làm anh bị thương, vết thương lần trước do sợi dây chuyền gây ra đến giờ vẫn chưa lành hẳn !
Gia Thành ôm lấy ngực mình, cơn đau nhức và cảm giác nóng rát xuất hiện khiến anh vô cùng khó chịu, nó như thiêu đốt hết ruột gan anh.

- Gia Thành, anh sao rồi anh ?
Gia Thành nhìn sợi dây chuyền trên cổ Nhược Linh rồi ngay lập tức ngất đi, anh liền hiện nguyên hình trở về với hình dáng chiếc vòng tay.
Nhược Linh nhìn thấy Gia Thành hoá thành chiếc vòng ngọc thì khóc nức nở "Gia Thành !"
Cô biết, anh vì cứu cô mà hết lần này rồi đến lần khác vì cô mà bị tổn thương, mỗi lần cô gặp nguy hiểm thì anh đều xuất hiện để cứu cô.

- Gia Thành !
Nhược Linh nắm chặt chiếc vòng ngọc mà khóc...
- Gia Thành, em xin lỗi !
Nhược Linh thầm nghĩ "cũng tại sợi dây chuyền này mà đã hại Gia Thành bị thương đến hai lần".

Cô tuyệt đối sẽ không bao giờ để nó xảy ra lần thứ ba, cô đưa tay lên cổ để tháo sợi dây chuyền, nhưng tháo mãi không được, cô càng cố gắng tháo thì nó càng chặt hơn.
Nghe bên ngoài ồn ào, Nhược Linh liền ngồi điềm tĩnh !
Lý trưởng dẫn vài tên lính sai đến trước phòng giam, thấy bà hai nằm bất tỉnh dưới đất thì hốt hoảng chạy đến xem thế nào..."Ngọc Như, em sao vậy ? Ngọc Như !"
'Cô đã làm gì em gái họ của tôi ?'
- Tôi không hề làm gì bà ấy cả !
Chát...!

- Ông !
'Con khốn, mày đừng tưởng rằng có Phú Hộ Cần chống lưng thì tao không dám làm gì mày !'
- Nhưng tôi không làm gì bà ta cả, ông không thấy tay tôi đang bị còng sao ?
'Mày câm miệng !'
Lý trưởng vì quá tức giận mà bảo lính sai dùng hình tra tấn Nhược Linh một cách dã man.
Hàng chục rồi đến hàng trăm roi ngựa, quất vào người khiến toàn thân cô be bét máu tươi, cô ngất đi thì lại làm cho cô tỉnh lại rồi tiếp tục dụng hình...lính sai cầm tay cô lăn vào giấy xác nhận, buộc cô nhận tội.
- không...
Lý trưởng cầm lấy tờ giấy nhận tội của Nhược Linh rồi tiêu sái rời đi, lòng vui như mở hội !
…………
'Bẩm Lý trưởng ! Bên ngoài có ngài Chánh tổng muốn gặp !'
Lý trưởng lo lắng hỏi "Chánh tổng tìm ta có việc gì, ngươi có biết không ?"
'Dạ, bẩm Lý trưởng ! Thuộc hạ không rõ'.
Lý trưởng nhíu mày, lòng thầm hỏi lòng "ông ta đến đây để làm gì chứ ?"
Mời ông ấy vào !
'Dạ rõ thưa Lý trưởng'
Chánh tổng mang theo sắc mặt âm u lạnh lẽo bước vào.
Lý trưởng nghe cả người mình đều toát mồ hôi lạnh..."Chào ngài Chánh tổng !"
Chánh tổng liếc nhìn Lý trưởng nhưng không lên tiếng.
'Chẳng hay là hôm nay ngài Chánh đến đây tìm tôi có việc gì dặn dò ?'
Dặn dò thì không, nhưng xử án thì có !

Lý trưởng lau mồ hôi trên trán mình, ông vô cùng hồi hộp vì không biết là Chánh tổng muốn xử vụ án nào.
'Thưa...thưa ngài Chánh, không biết là ngài muốn xét xử vụ án nào ?'
Chánh tổng lạnh giọng lên tiếng "xét xử vụ án của Lê Nhược Linh !"
Tim Lý trưởng bỗng dưng bị rơi vào chảo dầu nóng "cái...cái gì ?"
Ngươi không nghe rõ à ? Có cần ta lập lại không ?
'Thưa ngài Chánh tổng, vụ án này đã được xử xong !'
Xong ???
'Đúng vậy !'
Chánh tổng cười khẩy "nhanh như vậy mà đã xử xong rồi sao ? Năng lực làm việc của Lý trưởng quả thật rất tốt nhỉ !"
'Ngài Chánh quá khen'.
Chánh tổng vuốt râu và nói tiếp "ta lần này là phụng mệnh cấp trên xuống đây để thụ lý vụ án này, vì vụ án này có quá nhiều điểm đáng nghi ngờ.

Có công văn trong tay, Lý trưởng có cần xem qua không ?"
'Cái...cái này thì không cần !'
Phạm nhân đâu ???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận