Vù...
Ngọn đèn dầu trong phòng bỗng dưng tắt hẳn.
Căn phòng chỉ còn lại bóng tối của đêm đen, Nhược Linh run sợ ôm lấy đôi vai gầy, khí lạnh xộc thẳng vào mũi, tiếng gà gáy canh ba đang vang vọng.
K...ẹ...t...
Nhược Linh giật bắn người, cô khẽ hỏi "ai ?"
Không nghe thấy tiếng trả lời nhưng cảm giác như có ai đó đang đến gần mình, cô lo sợ nên lui dần về phía vách gỗ rồi ngã quỵ xuống.
Cạch...
- Ai ?
Nhược Linh đảo mắt nhìn quanh nhưng không thấy ai, chỉ nghe tiếng guốc gỗ gõ đều xuống mặt sàn.
Tiếng guốc tiến đến trước mặt cô rồi bỗng nhiên yên lặng, cô sợ đến rơi nước mắt nên thành khẩn van xin.
- Làm ơn đi, xin đừng làm tôi sợ !
Cứ tiếp tục thế này mãi thì cô sẽ chết mất vì sợ hãi.
Cô ngồi tựa lưng vào vách khóc nức nở !
Lúc này trong nhà bếp đã có người thức để chuẩn bị cho bữa sáng.
Cốc...cốc...cốc...
- Vào đi !
Người giúp việc không thấy Nhược Linh nằm trên giường nên đưa mắt tìm quanh, thấy Nhược Linh ngồi xác vách nên thoáng ngỡ ngàng.
'Mợ cả, sao mợ lại ngồi dưới đất ?'
- Tôi không sao, trời còn sớm như vậy...cô tìm tôi có việc gì ?
'Thưa mợ cả, hôm nay là ngày cúng thất cho cậu cả.
Ông bảo mợ cùng đến miếu Quan Âm với ông'.
- Ừm ! Cô ra ngoài đi.
'Vậy mợ thay xiêm y đi ạ ! Trời hừng sáng sẽ khởi hành'.
- Tôi biết rồi !
Người giúp việc lắc đầu rồi rời đi...
Nhược Linh lạnh lùng nhìn ra ngoài cửa sổ, cây lá bên ngoài vẫn còn đọng lại hơi sương mát mẻ, Nhược Linh đứng nhìn rất lâu.
Meo...
Con mèo con có bộ lông trắng muốt đi đến bên cạnh gót chân Nhược Linh, nó nhìn cô với ánh mắt khẩn thiết.
Nhược Linh thấy nó vừa đẹp vừa đáng yêu nên cô khom xuống bế nó lên.
- Em thật đáng yêu !
Meo...
Nhược Linh cọ cọ má vào lông mèo con, cảm giác êm ái mềm mại khiến cô ngất ngây không muốn dừng lại.
'Thưa mợ cả, đã đến giờ khởi hành !'
Nhược Linh đặt mèo con xuống đất "Em trở về đi, chị phải đi rồi !"
Meo...
Nhược Linh vớ lấy chiếc khăn rồi choàng lên cổ, sau đó thì xoay bước rời đi.
Mèo con chạy theo Nhược Linh, nó muốn được ở bên cạnh cô và không muốn rời xa.
Nhược Linh cùng Phú Hộ Cần và bà hai bà ba đi đến miếu Quan Âm.
Hôm nay là ngày tròn thất của Gia Thành, Phú Hộ Cần muốn cầu siêu cho con trai.
Phú Hộ Cần thấy mèo con cứ theo chân Nhược Linh, ông lạnh lùng liếc qua nhưng không nói gì.
Nhược Linh thấy ông không vui nên lo sợ, cô dịu dàng thưa với ông "Dạ thưa cha ! Con cũng không biết vì sao bé mèo trắng này cứ lẩn quẩn theo chân con từ sáng sớm đến giờ".
Phú Hộ Cần không bận tâm đến mèo trắng mèo đen gì.
Ông đưa mắt nhìn một vòng từng người rồi lạnh lùng lên tiếng "mọi người nhanh chân lên, đoạn đường đến miếu Quan Âm rất xa...không tranh thủ thời gian thì đến lượt về sẽ tối muộn".
'Biết rồi lão gia !'
Bà hai nhanh chân đến bên cạnh Phú Hộ Cần, ôm lấy cánh tay ông.
Rồi liếc nhìn Nhược Linh và Mỹ Diện đang đi chậm rãi phía sau.
(bà hai vốn là con gái của Phú Hộ làng bên, vì xuất thân từ nhà giàu nên dù là chỉ gả đến làm vợ lẽ nhưng luôn được Phú Hộ Cần nể mặt, ngày xuất giá bà được cha ruột chia cho phần gia sản kết xù...có đến hàng trăm mẫu ruộng.
Bà tên là Ngọc Như, nhan sắc cũng ở tầm trung chứ không hề tệ.
Phú Hộ Cần cưới bà với cái lễ cưới long trọng, còn to hơn lễ cưới cùng người vợ cả.
Đó là nguyên nhân khiến cho bà luôn cao ngạo)
Mỹ Diện tủi thân nên đưa tay nắm chặt vành nón lá, cô biết trước giờ không ai có thể tranh sủng được với bà hai.
Tình cảm mà Phú Hộ Cần dành cho bà hai là đặc biệt nhất.
Nhược Linh cúi xuống bế mèo con lên và nhanh chân sải bước cho kịp Phú Hộ Cần.
Cô mặc kệ thiên hạ có loạn hay không, cô vẫn cứ vô tư như đứa trẻ.
Phú Hộ Cần thỉnh thoảng lại liếc nhìn Nhược Linh, thấy con dâu vẫn cứ ngây thơ như một đứa trẻ.
Lòng ông chợt xuất hiện nhiều cảm xúc lạ thường, ông không biết đó là gì nhưng cứ mãi muốn nhìn, ông rất tò mò...nhìn để xem cô đang muốn làm gì.
Qua mấy canh giờ vượt suối, băng rừng thì đến được miếu Quan Âm.
'Lão gia, chúng ta đến miếu rồi !'
Nhược Linh đứng nhìn về phía trước, bước qua ngưỡng cửa kia là vào đến miếu.
Tiếng chuông ngân nga, văng vẳng trong không gian rồi tan loãng vào hư vô.
Nó như cuốn trôi bao nhiêu ô uế chốn hồng trần đưa vào cõi tịch tĩnh hư không.
Nhược Linh bước về phía trước, cô đi đến trước tượng Quan Âm rồi quỳ xuống hành lễ.
Phú Hộ Cần nhìn con dâu rồi chấp tay sau lưng, ông đi tìm người trông coi miếu.
.......
'Ngài Phú Hộ !'
Phú Hộ Cần nhìn lại sau lưng, thấy một ông lão đang đi đến...
"Lão vừa gọi tôi sao ?"
'Phải ! Lão vừa gọi ngài'
"Có việc gì ?"
'Chúng ta có thể tìm một nơi nào đó để nói chuyện không ?'
Phú Hộ Cần không trả lời, ông ngầm đồng ý.
Nên đi theo ông lão đi đến bên cạnh gốc đa.