Á...á...á...
Người làm trong nhà nghe tiếng la thất thanh của Nhược Linh nên kéo nhau chạy đến xem đã xảy ra chuyện gì.
'Mợ cả !'
Nhược Linh ôm mặt khóc nức nở..."mặt tôi !"
Phú Hộ Cần cũng kịp chạy đến, thấy Nhược Linh ôm mặt khóc, ông đảo mắt nhìn đám người làm rồi lạnh giọng hỏi "đã xảy ra chuyện gì ?"
Người làm nhìn nhau rồi cúi đầu nín thở, cũng không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Nhược Linh ôm mặt khóc, nhìn cô có vẻ như rất đau đớn.
Phú Hộ Cần lao đến nâng nhẹ khuôn mặt Nhược Linh lên, ông hốt hoảng khi nhìn thấy nửa khuôn mặt của cô sưng đỏ và rỉ máu...ông chau mày "xảy ra chuyện gì ?"
- Cha, mặt con đau quá !
Choang...
Phú Hộ Cần ném ấm trà trên bàn xuống đất, ông thật sự không thể chấp nhận được điều kinh khủng trước mắt mình, chỉ mới sáng sớm nay mặt Nhược Linh vẫn còn rất bình thường, trên mặt cô chỉ có vết bỏng nhẹ, tại sao bây giờ lại thành ra thế này ?
"Là kẻ nào ?"
Thấy Nhược Linh đau đớn thống khổ, Phú Hộ Cần không kiểm soát được lý trí, ông nổi trận lôi đình "để ta biết là kẻ nào thì ta thề sẽ lột da róc xương kẻ đó ngay lập tức !"
Nhóm người làm hốt hoảng, ai cũng cúi rì mặt xuống.
Nhất là cô người hầu của Mỹ Diện, đang run bần bật.
Nhược Linh nhìn về phía cô người hầu đã từng đưa lọ thuốc bôi cho mình "là cô ấy, lọ thuốc !"
Chưa dứt câu, Nhược Linh liền ngất đi trong vòng tay của Phú Hộ Cần, mặt mày cô tím tái, làn môi hồng mềm mại đã chuyển sang màu đen.
"Nhược Linh..."
"Nhanh, các người nhanh đi mời thầy lang về đây !"
Lúc này nét mặt của Phú Hộ Cần lạnh lùng như băng, ánh mắt sắc lạnh quét lên người cô hầu của Mỹ Diện "là ai đã sai khiến cô ?"
Cộp...
Cô hầu nữ liền quỳ xuống trước mặt Phú Hộ Cần "xin ông tha tội !"
"Người đâu, lôi cô ta ra ngoài đánh trăm hèo"
"Nhược Linh, sao rồi ?"
Phú Hộ Cần thấy cô nằm yên bất động, lòng ông bất chợt thấy đau như cắt.
……………
Phú Hộ Cần lo lắng đi đi lại lại trước hành lang, ông rất nóng lòng vì không biết tình hình của Nhược Linh thế nào.
Thầy lang đang xem mạch, mà thời gian thăm khám đã hơn hai canh giờ.
Két...
Cánh cửa phòng vừa được mở ra, Phú Hộ Cần đã vội lao vào xem thế nào.
Thấy mặt mày Nhược Linh đang bị bó kín mít, ông không khỏi đau lòng !
"Thế nào rồi ?"
Thầy lang rầu rĩ lắc đầu "Thưa ngài Phú Hộ, mợ cả bị trúng độc.
Loại thuốc trị sẹo mà mợ cả đang dùng có chứa nọc độc của rắn, đó là loài rắn độc nhất trên thế gian !"
Phú Hộ Cần hít thở một hơi thật sâu rồi ôn tồn hỏi thầy lang "còn trị được không ?"
Thầy lang vừa thở dài vừa lắc đầu "chất độc đã ngấm vào máu mợ cả, tôi e..."
Choang...!
Lại một ấm trà nữa vỡ nát.
"Ông phải trị khỏi cho Nhược Linh, nếu không thì cả nhà ông phải dọn sang làng khác mà ở !"
Thầy lang nhíu mày, trên đời này sao có một người không chịu nói lý lẽ như vậy chứ ?
'Xin lỗi ngài Phú Hộ, tôi là thầy lang chứ không phải là Hoa Đà'
"Tôi không cần biết !"
Thầy lang thu dọn hộp dụng cụ rồi lặng lẽ rời đi !
Sắc mặt âm u lạnh lẽo, Phú Hộ Cần nhìn ra khoảng sân rộng...
"Người đâu ?"
'Dạ thưa ông cho gọi !'
"Dẫn ả hầu nữ kia vào đây".
Hầu nữ của Mỹ Diện bị gia đinh ném nằm sõng soài ra đất.
Phú Hộ Cần lạnh lùng nhìn cô hầu nữ, gắt gỏng quát "ai sai cô hại Nhược Linh ?"
Hầu nữ run sợ, hơn bao giờ hết vào lúc này đây cô vô cùng lo sợ.
Giờ nếu khai ra lọ thuốc kia là do bà hai đưa cho cô và buộc cô phải đưa cho mợ cả thì cả gia đình cô sẽ bị bà hai giết chết.
Cô nhớ lại chuyện tối qua..."bà hai cho gọi cô vào phòng riêng của bà và đưa cho cô lọ thuốc bôi, buộc cô phải đưa đến cho mợ cả, nếu có ai hỏi thì bảo là bà ba đưa.
Dám tiết lộ sự thật ra ngoài thì cả nhà cô sẽ trở thành oan hồn dưới tay bà hai".
Hầu nữ đau lòng đến muốn chết đi cho xong, bà ba có ân cưu mang cô, giờ nếu thông đồng với bà hai hãm hại bà ba thì bản thân mình biến thành kẻ vong ơn bội nghĩa, chống lại bà ba thì sẽ liên lụy đến cả nhà.
"Nói !"
Nhìn sắc mặt lạnh lùng của Phú Hộ Cần, hầu nữ biết chắc chắn là ông sẽ truy cứu chuyện này đến cùng.
Dù chỉ trong vài ngày ngắn ngủi kể từ ngày mợ cả được gả về, nhưng trên dưới trong cái nhà này có ai lại không biết Phú Hộ Cần đặc biệt quan tâm đến mợ cả.
Từ trước đến giờ vẫn chưa có ai nhận được sự ưu ái này từ ông, cậu cả là đứa con trai mà ông hết mực yêu thương nhưng vẫn chưa nhận được sự quan tâm đến vậy.
Hầu nữ gạt nước mắt trên mặt, cô gượng dậy rồi lao đầu vào cột rồng giữa nhà lớn..."cộp, phịch..."
Phú Hộ Cần vô cảm liếc nhìn cô hầu nữ đang nằm giữa vũng máu tươi, nửa phần trán bị biến dạng, máu tuôn be bét.
Ánh mắt muôn vàn căm ghét...ông lạnh giọng ra lệnh "vứt !"
Gia đinh bước đến kéo lê thi thể hầu nữ đi về phía sân sau...