Làm Đến Khi Em Biết Mới Thôi



☆ 2. Không nhà để về

Nếu không phải do cửa bị đập vang trời, Chu Hoằng còn không biết lúc nào mới tỉnh được, nhíu mày mở mắt ra, phát hiện đầu của hắn đang đặt tại mép giường, nằm đó, giống như liệt nửa người cái gì cũng không cảm nhận được. Bỗng nhiên nhớ tới chuyện tối qua, Chu Hoằng gấp gáp vội vàng ngẩng đầu lên nhìn bốn phía, một mảnh hỗn độn, chỉ có mình hắn.

Thân thể đột nhiên mềm xuống, đau nhức lập tức như thủy triều xông tới, nhất là phía dưới, cứ như nứt ra rồi, nóng rát đau âm ĩ, Chu Hoằng hô hấp từng hơi một, có ý đồ dùng cách này để thoát khỏi khuất nhục của tối qua, hắn cố gắng gượng, làm lại nhiều lần đến khi kiệt sức, ngất đi...

Tiếng đập cửa mạnh đến mức khiến tường cũng bong vài miếng, giọng của "Bao Tô Bà" oang oang của từ bên ngoài truyền vào, "Chu tiểu ca còn chưa dậy hả, mặt trời đều phơi cháy mông rồi kìa."

Chu Hoằng nhíu mày, vội vàng chống người dậy, hạ thân vì động tác này nên bị động đến vết thương, hắn đau đến nhe răng trợn mắt, nước mắt suýt chút nữa đã chảy ra, cũng vì lần này, lại nghe thấy giọng nói không kiên nhẫn của Bao Tô Bà.

"Chu tiểu ca, cậu đã tới hạn thuê nhà từ lâu rồi, theo quy định cậu phải nộp tiền thuê tháng sau lên, nhưng tôi tìm cậu nhiều lần đều không tìm được, hôm nay tôi cũng không dài dòng với cậu nữa, cậu nộp tiền thuê chúng ta đều thoải mái, đừng xài những trò gian trá này nhá," Nói tới đây, âm thanh hơi ngừng, thét lên, "Mày đừng giả vờ câm điếc, tao biết mày ở bên trong, đêm qua tao nghe rất rõ..."

Chu Hoằng nghe mà bực mình, nhíu mày cố sức mặc quần áo, đang muốn mở miệng nói vài câu, lại nghe thấy câu cuối cùng của "Bao Tô Bà", hô hấp không khỏi cứng lại, lập tức nhìn về phía cửa.

"Mày với bạn mày cùng vào, sáng nay chỉ một mình nó đi ra, mày trốn tránh như thế cũng không có ý nghĩa, nếu mày không trả nổi tiền thuê thì nhường nhà cho người khác, có rất nhiều người tranh cướp giành giật muốn ở đó, mày đang làm lỡ người khác đó mày biết không..."

Câu kế tiếp Chu Hoằng trực tiếp lược đi, trong lòng cuồng loạn, nghĩ đến động tĩnh tối qua nhất định không nhỏ, hiệu quả cách âm của căn nhà này lại kém, chỉ sợ hàng xóm đều nghe hết, đúng là khủng khiếp.

Nóng nảy mắng một tiếng, Chu Hoằng cầm chiếc giày dưới giường lên rồi ném vào cửa.

Bao Tô Bà hét một tiếng, tức giận giậm chân, phẫn hận nói: "Á à, thằng nhóc con kia muốn hù chết bà à, được, bà không giận đâu con, hôm nay liền dọn ra cho tao, cho dù mày cho bà cả núi vàng, bà cũng không cho mày ở!" Nói tới đây, người đã hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài.

Chu Hoằng hừ lạnh, cho bả núi vàng? Sợ là kêu bả liếm mông bả cũng làm.

Kéo vali đi ra, ngẩng đầu nhìn trời, thái dương đều đã ngã về tây rồi, Chu Hoằng sửa lại mái tóc rối bù, sau đó không có mục đích đi lung tung trên đường, vẻ mặt tiều tụy, tư thế đi bộ còn có chút cứng ngắc, khiến cho người qua đường đều liên tiếp nhìn sang, chỉ sợ người có tâm quan sát kỹ, nhất định đã đoán ra điều gì.

Giở ví ra, còn có hai tờ Mao gia gia, đủ uống hai ly. Vì vậy, không để ý ánh mắt dị dạng của người chung quanh, Chu Hoằng kéo vali đi thẳng tới quán bar.

Gọi rượu mạnh nhất ra, mở miệng là uống nguyên ngụm lớn, rượu tự cổ họng cay xè đến ruột, cay vãi, Chu Hoằng còn chưa từng uống rượu như thế, thiếu chút nữa đã sặc ra nước mắt, chống tay lên quầy bar liên tiếp ho khan, chờ khi bình ổn ngẩng đầu, liền thấy người chung quanh đều nhìn hắn, đặc biệt là nam nhân áo mũ chỉnh tề cách đó không xa, đang nheo mắt sờ lên cằm nhìn hắn, cười cực kỳ ý vị thâm trường.

Nếu là lúc trước, Chu Hoằng nhất định sẽ không để ý, nhưng đã trải qua chuyện tối qua, thần kinh của hắn nhạy cảm, nhìn thế nào đều thấy ánh mắt của nam nhân nó là lạ, tim đập có hơi nhanh, ngụm rượu mạnh mới nuốt vào lập tức xông lên cổ họng, khiến hắn buồn nôn vô cùng.

Mà sự thật chứng minh Chu Hoằng cũng không phải nhạy cảm, bởi vì người nam nhân bất cần kia, đi về phía hắn. Hắn theo phản xạ quay đầu, đồng thời trong tràng vị khó chịu, đại khái là do cả ngày không ăn gì, lại uống rượu mạnh, cảm giác buồn nôn từng đợt dâng cao lên đỉnh, khí thế hung hăng không cho thương lượng.

Thầm mắng một tiếng, Chu Hoằng lập tức che miệng lại xông ra ngoài, vốn dĩ không tìm đường chết sẽ không chết mà lại tông thẳng vào nam nhân đang lắc lư đi về phía hắn, cái tông này rất mạnh, khiến hắn ngã người như say tàu, không thể kiềm được, há mồm "Ọe" một tiếng, nôn đầy người nam nhân kia...

Bốn phía tựa như dừng lại trong nháy mắt.

Chu Hoằng vạn phần lúng túng ngẩng đầu nhìn nam nhân kia, thấy mặt của anh ta đều tái rồi, liền vội vàng biểu thị xin lỗi, nhìn thấy tây trang hạng sang bị hắn nôn đầy nước chua vô cùng thê thảm, lòng chửi má nó đều có rồi.

Mà vừa nôn xong, quả thực cũng rất thoải mái...

Nhưng biểu tình của Chu Hoằng vẫn bi tráng, hắn lấy tay che miệng ra, áy náy nói với nam nhân kia: "Thực sự xin lỗi, ngày hôm nay ăn bị đau bụng, nếu không thì, ngài cởi quần áo ra, tôi cầm đi giặt sạch cho ngài, còn nếu không được, thì tôi mua cho ngài bộ khác cũng được."

Từ ban đầu, gương mặt của nam nhân đã ở trạng thái không ngừng co giật, mà hai tay vẫn không có dáng vẻ hồi thần, lúc này nghe xong lời Chu Hoằng nói, nhất thời có phản ứng, loạt soạt hai cái cởi áo xuống, tốc độ cực nhanh xác thực làm người ta giật mình.

Chu Hoằng có chút quẫn bách, nhìn quần áo bẩn bị ném xuống đất, còn chưa kịp nói gì, lại nghe nam nhân kia cao giọng nói: "Mua bộ khác? Với bộ dạng nghèo kiết xác này của mày, làm cả đời không ăn không uống cũng mua không được!" Dứt lời, thân thể nghiêng nghiêng, đưa tay ra sau rồi ngoắc, liền có hai hán tử khỏe mạnh bước qua đây.

Chu Hoằng thấy tình huống không đúng, theo bản năng lui về sau một bước, cười khổ với nam nhân kia: "Vị đại ca này, có gì từ từ nói, tôi tuyệt đối không phải cố ý..."

Còn chưa nói hết, chỉ thấy hai hán tử nhích lại gần, giống như muốn xắn tay áo, Chu Hoằng không khỏi mắng to một tiếng, "Ditme!" Sau đó thân thể lắc một cái, vung chân chạy ra ngoài, thương nghị không được còn muốn đánh người, thằng ngu mới không chạy, chạy còn tiết kiệm tiền nữa nha.

Dựa vào việc hai hán tử nhanh nhẹn bằng hắn, Chu Hoằng vô cùng tin chắc hắn có thể chạy thoát, lại tính thiếu vết thương trên người, cùng với sách lược trước sau giáp công của bọn chúng, cho nên khi thấy cửa ra của quán bar bị chặn lại, Chu Hoằng trợn tròn mắt, vội vàng nhìn chung quanh một cái, rồi quả quyết chạy về phía WC, trong lúc chạy còn hất ngã một cái bàn.

Người xung quanh thấy vậy thì tương đối sung sướng.

Chu Hoằng không ngờ tới bọn chúng có nhiều người như vậy, mắt thấy một nam nhân cao to đã chặn trước cửa nhà vệ sinh sớm hơn hắn, tâm nói một câu, thôi xong, đại nạn của hắn đến rồi...

Trong hành lang nhỏ trước WC, Chu Hoằng căng một dây cung, nghiêng người nhìn chằm chằm hai nhóm người trái phải, cắn răng thầm mắng, mẹ nó, ỷ đông hiếp yếu không biết xấu hổ, vì một cái áo rách, còn như làm lớn như vậy nữa ditme!

Muốn động thủ, hắn tuyệt đối bi tráng thua, chính là kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, quân tử báo thù mười năm không muộn... Tính tình Chu Hoằng không tốt lại sĩ diện hão, cho nên mặc dù trong lòng khuyến cáo mình một phen như vậy, hắn vẫn ra vẻ ngoan cố đến cùng. Thấy nam nhân bị nôn đầy người lắc lư đi tới vẻ mặt kinh ngạc, gã nhướng mày, mắt cứ như biết nói, "Còn chưa tin!"

Vì vậy, Chu Hoằng nhìn thấy trong tầm mắt, nam nhân kia dứt khoát ra dấu một cái, tay chân hai bên trái phải liền nhất tề xắn tay áo nhào tới.

Chu Hoằng bất chấp hình tượng, chật vật nhảy trái nhảy phải, một quyền chưa vung thì chưa nói, còn vững vàng trúng mấy cái, quỳ một chân trên đất lau máu, hắn cười thê thảm, đây thực sự là lòng người khác xưa, người xem náo nhiệt cũng thật nhiều, sẽ không có ai nguyện ý tiến lên giúp hắn!

Xem như hắn đã nếm được cái gì gọi là đau khổ vô vọng, nhất là còn dưới tình huống xảy ra chuyện ngày hôm qua, quả thực khiến cho hắn muốn hủy diệt thế giới hủy diệt bản thân, bạn gái muốn chia tay hắn, kẻ giở trò sau lưng là anh em của hắn, mà sở dĩ anh em phá rối, lại là vì đốt cháy một bó củi khô đã ẩn nhẫn thật lâu trên người hắn...

Con mẹ nó!

Chu Hoằng lửa giận công tâm, gầm nhẹ một tiếng từ dưới đất nhảy lên, vung nắm tay đấm về phía hán tử đối diện, chính trực đấm thẳng lên mặt người kia, có vẻ cũng hơi bị mạnh.

Một đấm này sướng cực kỳ, nhưng sướng thì sướng, hậu quả lại hết sức nghiêm trọng. Chu Hoằng bị một đám hán tử đang nổi nóng bao quanh, cố đỡ được mấy hiệp, liền kêu lên một tiếng đau đớn ngã xuống đất không dậy nổi.

Gã đại ca bị nôn đầy người thấy đại cục đã định, liền hùng hùng hổ hổ đi ra ngoài, để lại hai ba tên vẫn còn đi lại bên cạnh Chu Hoằng mặt đã bầm tím.

Một tên trong đó vô cùng hèn mọn, vỗ mặt Chu Hoằng, phun một ngụm nước bọt, "Được cái mặt ẻo lả thì thích thú cái quái gì, không bằng thực tại dùng nắm đấm, vài cái liền hoàn toàn khác hẳn rồi." Ánh mắt kia, như là rất ghen ghét người có dáng người đoan chính.

"Đừng có ở đây nói lời vô dụng, moi tiền của nó đi!" Một người dùng khẩu âu Đông Bắc nói.

Vì vậy, Chu Hoằng mơ hồ ý thức được có người sờ lưng quần của hắn, sau đó mặt lại bị thứ gì không nhẹ không nặng đập một cái, sau lại mới biết được đó là cái ví bị móc sạch của hắn.

==

Bao Tô Bà nhân vật trong phim Tuyệt Đỉnh KungFu, là một bà chủ nhà vừa mập vừa đanh đá


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui