Trương Cảnh Minh không vội hỏi tiếp, trầm ngâm một lúc, "Tôi muốn biết, ảnh trong tay cậu ta có được từ đâu, còn người nào khác biết chuyện này hay không."
Trương Cảnh Minh nói rất ẩn dụ, nhưng Lưu Vũ Thần vẫn thần giao cách cảm hiểu rõ ý của anh, "Chuyện cụ thể cậu ta không muốn nói với tôi, cho nên ảnh từ đâu, có người nào khác biết không, tôi cũng không rõ cho lắm, nhưng nguyên nhân cậu ta làm ra chuyện này cậu cũng biết, chỉ vì lấy lòng Tuyết Bạch Sinh thôi, cho nên vẫn không phải muốn loại trừ khả năng Tuyết Bạch Sinh cũng có nhúng tay vào."
Lưu Vũ Thần không có nhiều hảo cảm về Tuyết Bạch Sinh, cho nên thẳng thắn.
Nghe vậy, Trương Cảnh Minh nhắm mắt xoa thái dương, "Giúp tôi trông Hách Lôi, đừng để cậu ta làm bừa, cảnh cáo cậu ta, nếu như dám lan truyền ảnh đi, tôi nhất định sẽ khiến cậu ta hối hận vì chuyện mình đã làm."
Trương Cảnh Minh giọng điệu lạnh lẽo, vảy ngược bị rút, triệt để xù lông, Lưu Vũ Thần nghe mà trong lòng giật mình, mặt lại chẳng thể hiện gì, nhấp một hớp trà, nói một câu, "Tôi không ác độc như cậu, cho nên nhất định trông kỹ cậu ta, sẽ không để cậu ta nhảy vào hố lửa."
Sau đó là sự trầm mặc, trong lòng mỗi người đều có tính toán riêng.
"Lần này Tuyết Bạch Sinh trở về, không đi nữa à."
"Không rõ lắm."
Lưu Vũ Thần cười, "Cậu cũng không rõ lắm, cậu ta về vì cậu đó," Dừng một lúc, "Hách Lôi qua Canada mấy lần, lần cuối là hồi cuối năm, sau đó Tuyết Bạch Sinh cũng về, còn ly hôn, có người nói còn dắt con về cùng luôn, đặt trong nhà bà nội, nhịp điệu này có chút bức người nha, cậu cũng đừng khinh thường, làm một màn kết cô đơn lẻ loi."
Đến giờ, Lưu Vũ Thần đã không còn hoài nghi cái suy nghĩ Chu Hoằng là bản mạng của Trương Cảnh Minh rồi.
"Việc này không cần ngươi quan tâm, chỉ cần canh kỹ bảo bối của cậu là được."
Lưu Vũ Thần ha hả cười, nhìn không ra có phải đắng chát hay không, "Bảo bối cái méo."
Chia tay Trương Cảnh Minh, Lưu Vũ Thần ngồi trong xe hút thuốc, một cánh tay duỗi ra cửa xe, mắt bị khói thuốc làm nheo lại, kỳ thực trong cuộc đối thoại hôm nay, hắn đã tận lực vặn bóp méo sự thật, nhưng không ảnh hưởng đi hướng sự việc, có đề cập hay không chính hắn cũng cảm thấy không có gì quan trọng.
Hách Lôi hắn chính là kỳ ba, luôn miệng nói thích Tuyết Bạch Sinh, ban đêm ôm hắn làm tình, lại lệ rơi đầy mặt gọi tên Trương Cảnh Minh, không biết khi nói chuyện này cho Trương Cảnh Minh, cậu ấy sẽ có biểu tình gì, Lưu Vũ Thần ha ha cười gượng, mắng tiếng "Kỳ ba", sau đó nét tươi cười nhanh chóng thu lại. (Thằng này nó kỳ thực nó thích anh Minh:> tâm thần cũng có mức độ chứ cục cưng)
Lại nghĩ, Trương Cảnh Minh lợi hại, nhưng cũng có lúc nhìn nhầm, kỳ thực cũng là do cậu ấy chả thèm nhìn tới, mà châm chọc lại nằm ở chỗ này, làm cho hơn nửa đời người của mình bị một kẻ mình chưa từng quan tâm xoay vòng vòng.
Hắn tin tưởng Trương Cảnh Minh đến nay cũng không biết, trước đây người mật báo cho trưởng bối Trương gia chính là Hách Lôi, mà bí mật này, cuối cùng rồi sẽ biết nát vụn trong bụng hắn. (Ông này cũng tâm thần không kém thằng điên kia:> tác giả à cái bug này toang quá)
Thật không hiểu, một người không đáng tin cậy như vậy, hắn lại còn che chở làm chi, Lưu Vũ Thần cười lạnh bắn rơi đầu thuốc, khởi động xe nghênh ngang mà đi.
Trong phòng làm việc, Trương Cảnh Minh che giấu Chu Hoằng rất nhiều, bao gồm khả năng Tuyết Bạch Sinh có nhúng tay vào, cho nên, mạng xã hội rất lớn, nếu muốn âm thầm chặt đứt hết mọi chi tiết, thì có chút trắc trở.
Giả sử Tuyết Bạch Sinh tham dự, tình huống hiện tại chính thế này, Hách Lôi khống chế Lưu Vũ Thần, Triệu Tả và Vương Thủy Lương cũng không phải đối tượng chém đứt trọng điểm, không vội giải quyết, vì vậy, trong mấy phương diện, kẻ duy nhất không cách nào nắm chặt chính là Tuyết Bạch Sinh.
Nghĩ đến đây, Trương Cảnh Minh nhíu nhíu mày, ngẩng đầu nhìn số thang máy, sắp đến nhà rồi, liền thu hồi suy nghĩ, quay về vẻ mặt nhàn nhạt thường ngày.
Vừa nghe thấy cửa phòng mở, Chu Hoằng lập tức từ phòng khách chạy tới, thấy Trương Cảnh Minh đi vào, nhanh chóng cầm cái túi trong tay anh, đồng thời nhìn sắc mặt của anh, không nhìn ra đầu mối gì không tốt, liền hỏi: "Anh cũng nói với Lưu Vũ Thần rồi? Anh ta với Hách Lôi thật sự là loại quan hệ đó?"
Trương Cảnh Minh "Ừ" một tiếng, thay dép đi vào trong.
Chu Hoằng một hồi thổn thức, lập tức hỏi tiếp: "Vậy đều giao việc này cho anh ta? Có phải quá dễ dàng không, anh với em, cũng không cần làm gì hết?" Hắn suy nghĩ cả đêm, cứ cảm thấy không đúng chỗ nào ấy.
Trương Cảnh Minh ngồi lên sô pha, sau đó ngẩng đầu nhìn Chu Hoằng, vỗ chân, khóe môi mỉm cười, "Ngồi lên."
Lúc này Chu Hoằng hắc tuyến, mắt rõ ràng đã nhìn chằm chằm chân Trương Cảnh Minh rồi mà vẫn còn hỏi: "Ngồi đâu?"
Trong mắt Trương Cảnh Minh đều tràn ngập ý cười, lại vỗ đùi một cái, "Ngồi lên đùi anh."
Chu Hoằng đổ mồ hôi, liếc xeo một cái, "Không được, em sợ thể trạng hùng tráng 200 cân của em sẽ đè gãy chân ngọc của ngài," Nói rồi, đi tới ngồi bên cạnh Trương Cảnh Minh, vẫn còn muốn nói chuyện kia, "Em thấy chúng ta cũng phải làm cái gì đó nếu không quá bị động..."
Còn chưa nói hết, thắt lưng đột nhiên cho bóp một cái, Chu Hoằng nhíu mày, hai tay nắm lấy cánh tay Trương Cảnh Minh, chưa kịp đẩy ra, chợt thấy cơ bắp dưới cánh tay bắt đầu cứng rắn, xúc cảm cực kỳ thích, hắn mới tham luyến được một chút, động tác chuẩn bị liền chậm trễ, cơ thể cũng bị Trương Cảnh Minh dùng sức, đặt lên đùi của anh, cũng vững vàng ôm lấy.
Chu Hoằng từ chối sương sơng, thấy Trương Cảnh Minh tựa hồ quyết tâm rồi, không thể làm gì khác hơn đi theo, có chút dở khóc dở cười, "Anh có ý gì đó."
"Có ý này nè." Trương Cảnh Minh dán lên cần cổ Chu Hoằng, cọ xát cằm.
Chu Hoằng bị cạ mà run cả người, cơ thể đã tê rần phân nửa, lại không dám lộn xộn, nguyên do là vì tư thế này có chút nguy hiểm, ban sáng lúc trong phòng làm việc đã cọ xát ra lửa rồi, "Anh là đồ khốn em đã nhìn ra rồi, từ lúc đầu đã lừa em rồi, người không hiểu anh tuyệt đối không ngờ anh còn có thể thế này."
Trương Cảnh Minh lại cạ tiếp, giọng nói bỗng nhiên kéo dài, trang bị âm thanh trầm thấp, nhào vào tai đặc biệt làm người ta ý chí yếu đuối, "Tất nhiên rồi, anh chỉ như vậy với em thôi, lẽ nào em không thích?"
Nhưng Chu Hoằng không dễ dàng bị chọc ghẹo, lúc này hắn hoảng hối đối mặt với nhu tình của Trương Cảnh Minh, lập tức nổi khùng hất tay anh ra, đứng lên chất vấn anh: "Có phải giấu giếm em chuyện gì không? Chuyện này rốt cuộc anh tính toán thế nào, hôm nay anh phải nói rõ ràng, em có quyền biết."
Biểu cảm của Trương Cảnh Minh không thay đổi, cũng đứng lên, chỉ là đi tới quầy bar, vừa rót rượu vừa trêu chọc Chu Hoằng đã xù lông, "Đã chuyển hết quyền lực ra ngoài rồi, làm sao anh dám không nói?"
Chu Hoằng đỏ mặt, "Là em bị anh chọc tức á!" Cho tới bây giờ đều chỉ bị mưu hại, lại thua bởi sự giảo hoạt của anh, cho nên oán khí này tích lũy tháng ngày đâu có chuyện không được bùng nổ?
Bưng một ly cho Chu Hoằng, Trương Cảnh Minh trở về ngồi, nhìn rượu lắc lư trong ly: "Chuyện Hách Lôi quả thực đã giao hết cho Lưu Vũ Thần rồi, cũng tin tưởng không cách nào tốt hơn đâu, cho nên bên phía chúng ta chỉ xử lý những chi tiết khác, khởi nguồn ảnh chụp của Hách Lôi không rõ ràng, nếu nhỏ hóa nó, hướng đến suy nghĩ nghiêm trọng, có lẽ ảnh chụp cũng không tới từ chỗ Vương Thủy Lương và Triệu Tả, nói vậy thì phiền toái rồi."
"Nhưng cũng không cần khẩn trương đâu, bởi vì đây chỉ là suy đoán, chưa có xác nhận từ Lưu Vũ Thần, cho nên, chúng ta vẫn đánh tới hai mục tiêu rõ rệt," Nói tới đây, ngẩng đầu nhìn mắt Chu Hoằng bị xoay hoa mắt, mỉm cười, "Chỉ vậy thôi, không có gạt em chuyện gì hết, chỉ là chưa có phân tích tỉ mỉ cho em biết."
Chu Hoằng hồ đồ gật đầu, trong đầu toát ra một suy nghĩ, đã bảo gần gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, sao mà hắn đi theo Trương Cảnh Minh, chỉ số IQ lại càng ngày càng xuống dốc rồi, chẳng lẽ là do bình thường quá ỷ lại anh?
Cau mày ngồi xuống, Chu Hoằng uống một hớp rượu suy nghĩ lời nói của Trương Cảnh Minh, đúng là vậy, "Thế, Vương Thủy Lương và Triệu Tả, anh định làm thế nào? Trực tiếp yêu cầu này nọ thì quá ngốc rồi, cũng không thể cam đoan tụi nó làm lại lần nữa."
Trương Cảnh Minh từ từ lắc ly rượu, nhàn nhạt ừ một tiếng biểu thị tán thành, sau đó im lặng một lúc, "Tin tức làm quốc lộ mới chắc một lúc lâu nữa mới đưa ra, xem ra chỉ có thể tung ra sớm rồi, nhưng cũng không ảnh hưởng, Vương thị rất nóng lòng, công trình suối nước nóng đã có chút quy mô rồi, chỉ chưa khởi công, miếng đất kia cũng tốn giá trị rất lớn, sau khi Vương thị nhận được tin nhất định lộn xộn, phải nghĩ đủ cách để ném củ khoai nóng phỏng tay này..."
Nghe đến đó, Chu Hoằng suýt nhảy dựng, mở to hai mắt nhìn, "Chẳng lẽ anh muốn cầm củ khoai nóng phỏng tay đó ư!" Nếu là vậy, mấy tấm ảnh đổi một miếng đất nát, Chu Hoằng lại cảm thấy mất nhiều hơn được, nếu như lựa chọn giữa tự mình chịu tội và làm khó Trương Cảnh Minh, hắn sẽ không chút do dự chọn cái trước, hắn không muốn Trương Cảnh Minh vì hắn mà trả giá hy sinh lớn như vậy, hắn không nỡ.
Không nghĩ tới, thủ đoạn lúc đó họ dùng để tình kế Vương Thủy Lương cuối cùng lại rơi lên đầu chính họ, Chu Hoằng trong lòng thấy khó chịu vô cùng.
Nhưng mà, đối mặt với phỏng đoán của Chu Hoằng, Trương Cảnh Minh lại lắc đầu, anh sờ đầu đã gục xuống của Chu Hoằng, "Ngu ngốc, anh là thương nhân, chuyện không có lợi ích cần gì phải làm? Lại nói, anh cũng không có nói muốn lấy miếng đất kia, rõ ràng còn biện pháp tốt hơn, làm sao không động não?"
Nghe câu này, Chu Hoằng nhất thời khôi phục nguyên khí, cũng nghe không được câu cuối, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nhìn Trương Cảnh Minh, "Biện pháp tốt hơn, biện pháp gì?" Hắn biết, tên giảo hoạt Trương Cảnh Minh này tên sẽ không để chính mình chịu thiệt.
"Ném cho Vương thị một cọng cỏ cuối cùng, đè chết con lạc đà gầy này, lại kéo về nhà xử lý ăn sạch."
Chu Hoằng ngẩn ngơ một lúc, "Anh muốn thu mua Vương thị?"
Trương Cảnh Minh trẻ nhỏ dễ dạy khều mũi Chu Hoằng, "Không sai, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Vương thị mặc dù cũng không phải công ty hết sức xuất sắc xí, nhưng tài nguyên trong tay vẫn vô cùng khả quan."
Chu Hoằng lại nghĩ nghĩ một lát, "Đừng bảo từ đầu anh tính kế Vương Thủy Lương đã cất giấu suy nghĩ này rồi!?"
Trương Cảnh Minh từ chối cho ý kiến, chỉ nâng ly uống rượu.
Chu Hoằng tức nhe răng, làm hại vừa rồi còn suy nghĩ vì anh nhiều như vậy, hóa ra ngay từ đầu đều không hoàn toàn làm vì hắn, đúng là làm người ta không thoải mái, thấy mà ghét.
"Đến lúc đó muốn vo tròn bóp dẹp Vương Thủy Lương thế nào thì tùy em, ảnh chụp có khả năng giữ chặt chắc chắn hơn."
Chu Hoằng gật đầu, không nói chuyện, bởi vì bỗng nhiên thất thần, nghĩ tới Tiểu Hữu, đã rất lâu rồi không nghĩ đến cô, mà có nghĩ đến cũng không còn cẩn thận suy nghĩ cho cô nữa, biết rất rõ cô sắp gả cho Vương Thủy Lương rồi, lại quên Vương gia sắp đối mặt với đại nạn, quên cô cũng sắp đối mặt với chuyện này, bây giờ bỗng nhiên nghĩ tới, vì tốt cho cô, vô luận như thế nào đều phải ngăn cản cô gả ra ngoài mới được.