Thấy Chu Hoằng ngơ ngác không nói câu nào, Lương Tử như có như không nhíu mày, có suy đoán rất hay ho: "Theo tao á, vì sao anh ta về ấy, nhất định là vì không tiếp tục ở lại trên miếng đất nóng của tố quốc này nữa thôi, vì sao không tiếp tục ở lại được nữa á, nhất định là vì làm ra chuyện gì rồi bị ghét thôi, mày nói xem ai ghét mà lại có sức mạnh đến vậy, có thể khiến tên đó chạy về Canada?"
Lương Tử kéo dài giọng nói xong, rồi dùng khóe mắt nhìn Chu Hoằng, thấy hắn tựa hồ bị rung động, nhưng cũng không rõ lắm.
Chu Hoằng đương nhiên biết Lương Tử chơi trò kích thích nội tâm, cũng nhìn thấy ánh mắt của hắn, không khỏi có chút không thoải mái, ôm cánh tay nói với hắn: "Mục đích của mày rất mạnh nhỉ."
Lương Tử khô khan cười, có chút túng quẫn, cũng không cố ra vẻ huyền bí nữa, đâm thủng cửa sổ trực tiếp nói: "Tao không biết giữa tụi mày cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn thái độ của anh ấy sau chuyện, tâm ý ép Tuyết Bạch Sinh về Canada, mày nên suy nghĩ thật kỹ, có nên cho anh ấy một cơ hội hay không?"
Nhìn tư thái oan uổng cầu toàn này, quá dễ khiến cho lòng người mềm nhũn, nếu như đổi người bày tỏ thành người trong cuộc, mà trên thực tế, người trong cuộc kia trước đây không lâu, còn lạnh lúc ném một câu đó quay lưng đi.
Mặc dù người hòa giải này đi lối tắt đưa sự hòa giải đi sâu vào lòng người, nhưng vẫn không hoà tan được ý chí sắt đá của Chu Hoằng, chỉ làm cho hắn chẳng còn chống cự đàm luận đến Trương Cảnh Minh nữa mà thôi, được như thế này, Lương Tử đã thấy rất an ủi rồi.
"Mấy cái này đều là anh ta kêu mày nói?" Chu Hoằng nhìn chằm chằm Lương Tử, ánh mắt tuy đã che giấu, nhưng vẫn có thể khiến người ta nhìn ra vài phần để ý.
Lương Tử tránh ánh mắt này, ho khan một tiếng, "Anh ấy cũng gần như là ý này, tao chỉ tiến hành trau chuốt sương sương khiến lời nói càng thẳng thắn một ít thôi."
Nghe vậy, Chu Hoằng cười tự giễu, hắn bị ngu mới hỏi vấn đề này, "Tao hiểu," Sau đó chuyển ánh mắt lên hai cái vali Lương Tử mang tới, "Trong vali của mày chứa cái gì?"
Lương Tử có chút hối hận vì vừa rồi quá thành thực, vốn còn muốn cố gắng nữa để cứu vãn đôi chút, nhưng xem Chu Hoằng đã chú ý tới lá bài chủ chốt của hắn rồi, cũng đành bỏ tiếc nuối này qua một bên trước, "À là đồ mà Trương Cảnh Minh nhờ tao đưa cho mày."
Chu Hoằng cho rằng tim mình đã chết, nhưng khi nghe được câu này, nó vẫn tràn đầy sức sống mà nhảy giật, hắn dùng sức đè cảm giác ấy xuống, tận lực bày ra biểu tình không thèm để ý, nhoài người mở một trong hai cái vali, "Nhờ mày đem đồ cho tao, là cái gì?"
Lương Tử đã mở ra vali còn lại, nửa ngồi xổm dưới đất biểu diễn với Chu Hoằng, "Trương Cảnh Minh thu dọn đồ dùng sinh hoạt của mày, chất đầy hai vali á."
Nghe vậy, biểu tình của Chu Hoằng cứng đờ, mắt nhìn vào vali, quần áo đầy ắp, còn có hai hộp đựng giày, nhìn lần đầu cảm thấy quen mắt lắm, nhìn lần hai phát hiện quả thực đều là đồ của mình.
Chu Hoằng nhất thời thấy không ổn, trong lòng mắng chính mình trăm ngàn lần, cái thằng tự mình đa tình không cần thể diện này, vừa rồi còn tăng nhịp tim? Mẹ bà nó móc ra cho chó ăn!
Hắn thực sự là bị chà đạp thê thảm, tuy là vậy nhưng vẫn mang lòng chờ đợi, bây giờ có thể nhìn ra rồi nhỉ, người đàn ông này nên hung hăng loại bỏ khỏi trái tim, sẽ không động tâm tư với anh ta dù là một nửa.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Chu Hoằng đã rất lạnh, hắn chỉ nhìn đồ trong vali một lần, sau đó kêu Lương Tử kéo vali lên.
Lương Tử không nhúc nhích, chỉ đồ trong vali, trợn mắt hỏi: "Chẳng phải mày nên kiểm tra một chút, nhìn xem có gì bỏ sót không?"
Còn kiểm tra, ngại bị thương không đủ đau hay sao?
Sắc mặt Chu Hoằng vô cùng khó coi, hắn nghiêng mặt, từ trong hàm răng nặn ra một câu: "Tao có bệnh mới đi kiểm tra!"
Lương Tử nháy mắt liền hiểu ra là sao, không khỏi có chút nóng nảy, biết mình biểu đạt sai, liền vùi đầu miệt mài bới vali đầu tiên, vừa bới vừ la hét kêu Chu Hoằng nhìn, "Ê mày xem giày này làm sao chỉ có một chiếc, đôi này cũng vậy!"
Chu Hoằng sắc mặt tro tàn nhìn sang, chỉ thấy hai hộp đựng giày được mở ra, hai đôi giày đều chỉ có một chiếc nằm bên trong, không khỏi sửng sốt.
Lương Tử thấy Chu Hoằng có phản ứng, nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng lại mở vali thứ hai, lấy ra các loại vật dụng hằng ngày linh tinh thuận tay thuận miệng nói: "Ê mày xem vớ cũng chỉ có một chiếc, còn nữa, bên trong dao cạo râu không có lưỡi dao này, áo sơ mi không có nút tay áo..." Moi xong liền ngẩng mặt quan sát Chu Hoằng, ra vẻ ngây thơ nhún vai, "Đây là ý gì hả đúng là không hiểu nổi mà."
Ngốc manh ha...
Chu Hoằng á khẩu không trả lời được nhìn bị hai vali bị bới tung, chỉ cảm thấy trong đầu như có một đám thảo nê mã lao nhanh.
Đóng gói đồ đem về, còn kêu người ta nói một đống thứ tào lao, là ý gì? Ý nghĩa không cần nói cũng biết, đồ đạc vốn nên thành đôi thành cặp bây giờ đều là thân đơn ảnh chiếc, hành vi đóng gói đạc đưa về nhìn như tuyệt tình nhưng lại đầy ắp thâm tình khác lạ, chỉ tiếc khởi đầu không được quảng cáo tốt, tất nhiên đem đã phá hủy tâm tình của người ta rồi, mà kết quả chính là cho dù nhìn thấu ngụ ý trong đó cũng không có tâm tư cảm động.
Má! Một ngụ ý tốt đẹp như vậy lại đạp hư thành như vậy, còn kéo giá trị con người của Trương Cảnh Minh xuống, lần này Chu Hoằng biểu thị rất câm nín.
Thấy Chu Hoằng chỉ ánh mắt không kém nhìn hắn chằm chằm, một chữ cũng không nói, trong lòng Lương Tử rất không chắc chắn, nhìn cái vali bị bới tung, lại nhìn Chu Hoằng mặt không biểu cảm, cảm thấy cả đời này hắn cũng không có lúc nào khổ ải như lúc này, hắn thực sự là đã nhận được một việc có xuất lực nhưng không được yêu thích rồi, "Tao bảo này, mày biết đây có ý gì mà!?"
Chu Hoằng cau mày rất nghiêm túc trả lời hắn: "Tao lại không ngốc."
Lương Tử có thể thở dài một hơi, lại hỏi thêm: "Vậy còn mày, có thái độ gì?" Chu Hoằng lấy chân gác trên ghế xếp xuống, sau đó ngồi xổm thu dọn đồ trong vali, "Trước đây tao cũng cảm thấy mày chỉ ngáo một chút thôi, bây giờ nhìn thì đúng là ngáo thấy mẹ."
Hỏi một đằng đáp một nẻo, còn khinh bỉ hắn, lần này Lương Tử cảm thấy rất phiền muộn, có trách thì chỉ trách nhiệm vụ này bố trí quá khảo nghiệm kỹ xảo nha, hắn không nhắm chuẩn, thế cho nên làm hỏng ngay điểm mấu chốt, nhưng hắn cũng không thể cho qua như vậy, đôi uyên ương hiếm có này cũng không thể bị hủy trong tay hắn được, hắn sự trách mình chết mất.
Vì vậy, Lương Tử mặt cầu xin, gào lên: "Gia, ngài liền đừng giày vò nô tài nữa, cho nô tài lời chắc chắn đi, nô tài còn trở về phục mệnh mà."
Chu Hoằng không kìm được vui vẻ, kéo vali lên, sau đó nhìn về phía Lương Tử, biểu tình nghiêm túc, chỉ là không nói ngay, lấy góc độ người đứng xem nhìn xuống nội tâm của mình.
Vốn chính là huynh đệ thổ lộ tình cảm, chẳng có gì là có thể nói hay không thể nói hết, cho nên im lặng một hồi, Chu Hoằng cầm ghế xếp ngồi xuống, cụp mắt mồi điếu thuốc, sau đó ngữ điệu thâm trầm nói, "Huynh đệ, nói thật, kỳ thực tao cũng không biết trong lòng mình nghĩ gì," Nói đến đây liền dừng lại, cau mày cầm điếu thuốc, ngón tay chỉ vào đất, tựa như đang giận dỗi với chính mình, "Thì mẹ nó nghẹn cục tức, làm sao cũng không cho qua được mày hiểu tâm tình này không?"
Lương Tử không nói lời nào, ngồi dưới đất, nhíu mày ôm chân, nghiêm túc nghe Chu Hoằng nói.
Mất tự nhiên một hồi, Chu Hoằng thở một hơi thật dài, tiếng thở dài này nghe thật chán chường, khiến người ta cảm thấy hắn bỗng nhiên già đi một chút, "Ở bên anh ấy tao rất vui, anh ấy biết nấu cơm, cũng rất có bản lĩnh, bề ngoài còn con mẹ nó... Ở bên cạnh anh ấy, tao đều không cảm thấy mình có cái gì tốt, cũng chừa lại tính cách kia, nếu như ngay cả tính cách cũng mất, tao thật không biết mình còn cái gì có thể vượt trên bản lĩnh của anh ấy."
Nói đến đây, hắn dùng tay kẹp điếu thuốc xoa thái dương, quấn quýt vô cùng, "Mẹ nó thì câu nói vừa rồi trước đây tao không hề nghĩ tới, tao căn bản chưa từng để ý anh ấy có vượt trên tao không, càng không muốn so đo tính cách mẹ gì với anh ấy, tao con mẹ nó hiện tại chỉ là đang tự nói nhảm tìm không khí..."