Làm Đến Khi Em Biết Mới Thôi

Lương Tử đúng lúc chen vào, xua tay trước mắt Chu Hoằng, ý bảo hắn đừng giằng co, "Mày không nghẹn một cục tức đâu, là một ngọn núi á, vậy mày muốn nói lại nói không nên lời, cuối cùng oán người ta cái gì mày có cẩn thận nghĩ tới không?"

Chu Hoằng trầm mặc, sườn mặt bị khói thuốc che khuất, càng bại lộ dáng vẻ hắn bị mê hoặc vây khốn.

Thấy Chu Hoằng không nói gì, Lương Tử không thể làm gì khác hơn là hỏi, "Ngươi và Trương Cảnh Minh xào xáo, không phải cũng là vì Tuyết Bạch Sinh sao? Hiện tại anh ta về Canada rồi, nguyên nhân vẫn là Trương Cảnh Minh không tha cho anh ta, điều này đại biểu cái gì, đại biểu Trương Cảnh Minh chọn mày đó, đại biểu một tấm chân tình của anh ấy đó, mày xem Tuyết Bạch Sinh làm mày khó chịu, anh ấy đuổi anh ta đi, một chút cũng không do dự căn bản không cần người nhắc nhở, mày nói coi người có tâm như thế, biết nhìn nhận như thế bây giờ biết đi đâu tìm hả?"

Chu Hoằng cắn điều thuốc, bị sự kích động của Lương Tử chấn nhiếp, đồng thời trong lòng cũng cuộn trào sóng lớn, bởi vì Lương Tử hoàn toàn chính xác nói trúng tất cả rồi, trái tim sắt đá của hắn sau khi nghe tin Tuyết Bạch Sinh về Canada, rốt cục cũng mềm mại đi, lần này anh ta đi, quả thực chứng minh không ít thứ, tỷ như người Trương Cảnh Minh chọn là hắn.

Nhưng Chu Hoằng không thích từ "chọn" này, cực tức bị nghẹn kia của hắn cũng không có vì Tuyết Bạch Sinh rời đi mà hoàn toàn được thả ra, hắn vẫn không muốn gặp lại Trương Cảnh Minh.

Đều nói đến mức này rồi, còn không thấy Chu Hoằng dao động, Lương Tử rất gấp rất khó hiểu, "Emma đến cùng mày còn cái gì không thoải mái? Đừng ngượng ngùng mau nói với huynh đệ coi."

Chu Hoằng dụi tắt điếu thuốc, không chút hoang mang hỏi: "Anh ta đều nói hết mọi chuyện cho mày?"

Lương Tử thoáng dừng lại, "Đại khái nói một chút, cũng không biết có sót cái gì không, kỳ thực người như anh ấy có thể làm được như vậy đã rất không dễ dàng rồi, anh ấy thật sự rất lo lắng cho mày."

Chu Hoằng cười cười, "Phải, thật khó tưởng tượng người như anh ta cũng sẽ tâm sự với người khác," Nói đến đây, chậm rãi thở ra một hơi đổi một âm điệu, chuẩn bị nói sự thật, "Nói ra mày không thể cười tao."


Lương Tử gật mạnh đầu.

"Tuyết Bạch Sinh đi, tao vẫn cảm thấy không thoải mái, đại khái là vì, thái độ của anh ta đi, nhưng còn một chuyện, tao có lẽ sẽ ghi hận anh ta cả đời, anh ta nhất định không có nói cho mày biết."

Trái tim nhiều chuyện Lương Tử lập tức hoạt động, "Chuyện gì chuyện gì?"

Chu Hoằng liếc hắn một cái, "Tụi mình chỉ nói đến thái độ của anh ta đi, anh ta lừa dối tao, gạt tao đi gặp Tuyết Bạch Sinh mặc kệ là vì cái gì, anh ta mắc phải tội không tôn trọng không thẳng thắn thành khẩn không cái gì gì gì đó đều không chạy thoát được, sau đó lại xảy ra chuyện lớn, coi như anh ta có tâm, chạy về quê tìm tao, nhưng gặp mặt chuyện đầu tiên chẳng phải nên giải thích sự việc đã xảy ra hay sao, anh ta ngay cả nói cũng chẳng thèm, đây là thái độ gì, thái độ không coi ai ra gì vô pháp vô thiên! Càng nói rõ chuyện kia anh ta chẳng có gì để giải bày cả, anh ta chạy tới nhà người ta, còn nấu một bàn đồ ăn, uống rượu mặt hồng hồng, lại lôi lôi kéo kéo... Đệch!"

Chu Hoằng nói xong thì kích động, nhịn không được lại một thêm một điếu thuốc, rít mạnh một hơi để tâm trạng bình tĩnh.

Lương Tử cảm thấy có chút mơ hồ, "Anh ấy lại không có nói với tao cụ thể như thế."

Chu Hoằng cười nhạt, "Còn có cụ thể hơn nữa đó, tao cũng ngại nói vãi ra, còn trông mong anh ta?"

Lương Tử lập tức đem cái liên lạc tình tiết "cũng ngại nói" với chuyện "ghi hận cả đời" vừa nãy, có đều hắn không hỏi cuối cùng xảy ra chuyện gì, bởi vì dựa vào bản tính của đàn ông, hắn tin tưởng điều hắn đoán tuyệt đối không chệch mười phần, cũng khó trách Chu Hoằng tức giận như vậy, quả thực, dù Tuyết Bạch Sinh đi, cũng không cách nào lau sạch chuyện này, chuyện này tuyệt đối đạt đến đẳng cấp thù cả đời.


Nhưng Lương Tử không thể nói câu này nha, vì vậy lo nghĩ, ngữ điệu nghiêm túc hiếm thấ, "Chu, nói thật, khi Trương Cảnh Minh tới tìm tao, nói giữa tụi mày xảy ra vấn đề, muốn tao hỗ trợ, tao có một chút do dự, không biết đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu, quan hệ của tụi mày tuy tao lý giải, nhưng tóm lại không giống với nam nữ."

Chu Hoằng không nói lời nào, chỉ là từ từ hút thuốc, gương mặt trăng trắng bao phủ trong lớp sương khói.

"Nhưng vẫn nói thật, tình cảm Trương Cảnh Minh dành cho mày thực sự rất sâu, tuy là xảy ra chuyện như vậy hãy nhìn chuyện bù đắp sau này của anh ấy, nhưng rất đúng tâm tư, hơn nữa tao thấy mày á, tình cảm dành cho anh ấy cũng chẳng nhạt hơn chỗ nào, nếu không sẽ không giận đến thế. Cho nên, mày muốn mượn chuyện này kết thúc tình cảm, quay là cuộc sống bình thường, hay là không bỏ người này được tha cho anh ấy, toàn bộ xem tâm ý của mày."

"Ở đây tao còn phải nhắc nhở mày vài câu, con đường này của tụi không được xinh đẹp, mày không phải sống vì chính mày, mày còn ông nội, nhưng nói đi nói lại, cảm tình này lại có thể gặp không thể cầu, bỏ lỡ thì bỏ lỡ, tương lai có thể hối hận cả đời, dù sao thì chuyện nó thế đấy, mày suy nghĩ thật kỹ, kỳ thực cũng không có gì nghiêm trọng, mày chỉ cần theo tâm ý của mình là được, cái nào nặng đầu mày chọn cái đó."

Chu Hoằng nghe xong không nói gì, một lúc lâu sau mới hỏi một câu: "Mày thực sự do Trương Cảnh Minh phái tới?"

Lương Tử rất phiền muộn, "Biểu hiện ra là như thế này không sai, nhưng trái tim này của tao chân thành vì mày."

"..."

"Nói chung, đó là một chuyện lớn, mày suy nghĩ thật kỹ đi."


Lương Tử vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng đẩy cửa sắt, Chu Hoằng nhanh chóng kéo chiếc vali còn lại, sau đó đẩy vào phòng giấu đi.

Lương Tử đứng dậy, liên tục quan sát Chu Hoằng, buồn bực hỏi: "Mày làm cái gì vậy?"

Chu Hoằng chạy trở lại đưa tay quạt mùi khói tản ra trong không khí trong, nhỏ giọng trả lời hắn: "Không thể để ông nội tao nhìn thấy đồ trong vali, nếu không ông nghĩ nhiều lại cằn nhằn tao nữa."

Một người thành phố nữa lại đến, lần này tiểu lão đầu rất không bình tĩnh, nhưng nét mặt vẫn hòa hòa mỹ mỹ, giữ lại ăn cơm, lúc đi còn tự mình tiễn ra đầu hẻm, thái độ vô cùng thân thiết đến kỳ cục, khiến cho eo Lương Tử chưa thẳng lần nào.

Trước khi đi Lương Tử tìm một cơ hội nói mấy câu với Chu Hoằng, chỉ là kêu Chu Hoằng mau chóng mua điện thoại liên hệ với hắn, Chu Hoằng rất phối hợp, ngày hôm sau đi mua điện thoại mới, quả thực cũng liên lạc hắn trước tiên.

Lương Tử đi chuyến này khí thế hung hăng, tin tức mang đến đều rất mạnh, nhất là tin Tuyết Bạch Sinh rời đi, quá được lòng người, Chu Hoằng muốn nói không dao động thì là giả, có lẽ những câu sau đó của Lương Tử đồng dạng dao động hắn, thế cho nên mỗi khi hắn nhìn tiểu lão đầu, trong đầu luôn thấy hơi chột dạ, cũng không biết có phải ảo giác hay không, cứ cảm thấy tiểu lão đầu dường như đã khám phá ra điều gì, ánh mắt thỉnh thoảng khó hiểu một ít, cũng không đuổi theo hỏi chuyện hắn nữa, khiến cho Chu Hoằng suốt ngày chờ đợi lo lắng, cơm ăn không ngon ngủ cũng không yên.

Chu Hoằng không biết mình còn có thể bình thường đối mặt với người khác giới hay không, nhưng từ năm ngoái hẹn hò với Tiểu Hữu, hắn không hứng thú nổi.

(Nơi này là Vạn Thanh Mai, theo mình thấy chắc là bug rồi)

Nếu quả thật không được, hắn nên làm gì bây giờ?

Chu Hoằng đột nhiên cảm thấy thấy thẹn với tiểu lão đầu, nhưng sự việc đã phát triển thành như vậy, hắn chỉ cầu ông nội có thể thấu hiểu.


Mấy ngày kế tiếp, cảm xúc của Chu Hoằng đều không ổn, cứ cầm điện thoại mới mua về, lại không biết đang chờ cái gì, Lương Tử từ cuộc gọi trước liền không gọi nữa, người kia cũng không có.

Thế giới lập tức tĩnh lặng, tựa như bỏ mặc hắn không cần vậy. Chu Hoằng không chỉ một lần ngẩn ngơ, cảm thấy có phải Lương Tử chưa từng tới đây hay không?

Cũng thấy vali giấu trong góc phòng, cùng với những thứ vốn nên có đôi có cặp bây giờ lại thân đơn ảnh chiếc, lại biết mọi thứ đều không phải suy nghĩ chủ quan của hắn, Trương Cảnh Minh quả thực đã gửi tin cầu hắn tha thứ, chỉ là vẫn không thấy anh lộ diện mà thôi, lẽ nào bận rộn quá?

Chu Hoằng đã ở nhà quá lâu, ở tiếp nữa dù tiểu lão đầu không giận, chính hắn cũng muốn nổi giận, vì vậy liền nói trên bàn cơm: "Ngày mai con về."

Tiểu lão đầu mắt cũng không nhấc, giọng điệu bình tĩnh, "Chẳng phải mày đã sớm nghỉ việc sao?"

Chu Hoằng giật mình, mở to hai mắt nhìn, "Sao ông biết?"

Tiểu lão đầu lúc này ngẩng mặt, mắt trừng còn dùng sức hơn Chu Hoằng, nhoài người về trước, hung hăng đánh lên đầu Chu Hoằng, "Thằng ranh con tao biết mà, lâu rồi không ăn đòn hả!"

Chu Hoằng ôm đầu trợn tròn mắt, "Ông lừa con hả!"

Tiểu lão đầu lại đánh thêm một cái, nước bọt đều phun ra ngoài, "Cho mày lừa tao lại không cho tao lừa mày à? Nghỉ việc cũng không nói với tao, vì sao về nhà cũng không nói, hỏi một câu về đối tượng thì đảo mắt bỏ chạy, hay nhỉ, không để ông này trong mắt, mày muốn ông già này chết hay là sao?"

Chu Hoằng bị hét hoàn toàn ỉu xìu, đành gục đầu thừa nhận sai lầm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận