Trương Cảnh Minh vội vàng từ phía sau ôm lấy hắn, bất đắc dĩ cái ôm nay của anh như chạm công tắc của Chu Hoằng vậy, chỉ cảm thấy toàn thân của anh bắt đầu di chuyển, giương nanh múa vuốt như mắc chứng động kinh, Trương Cảnh Minh không ngờ cảnh này, bị giật mình, mới đầu không dùng sức, suýt bị Chu Hoằng hất bay, sau đó thấy không ổn, vội vàng dùng cánh tay buộc chặt hắn, có chút khổ sở, "Em này, đột nhiên làm gì thế?"
Chu Hoằng vốn đang nổi điên theo bản năng nhưng vì một câu nói này mà đình chỉ, nhưng lại biến thành nổi điên có phong cách, không thoát ra được bèn nở nụ cười, còn tăng thêm bạo lực, lấy cùi chỏ thụi, dùng chân đạp, dù sao võ nghệ có thể thi triển ra hắn đều sử dụng hết, nhưng Trương Cảnh Minh vô luận như thế nào đều không buông tay, mà càng ôm càng chặt hơn, Chu Hoằng nghe từ trong cổ họng anh phát ra âm thanh đau đớn trầm thấp, cũng biết mình dùng sức không nhỏ, dần dần trái tim cũng có chút nhũn ra có chút không nỡ, ngừng lại.
Thấy Chu Hoằng rốt cục bình thường rồi, Trương Cảnh Minh thở dài một hơi, vùi đầu vào cổ Chu Hoằng, "Quậy xong rồi? Đau quá à."
Chu Hoằng lắc lắc đầu, không cho Trương Cảnh Minh cọ hắn, giọng nói thoáng đổi âm điệu, nghe vào rất ủy khuất, "Đau? Anh biết cái gì là đau không?"
Trương Cảnh Minh không nói chuyện, im lặng, sau đó đưa tay chậm rãi xoa bụng Chu Hoằng, Chu Hoằng gầy đi, thịt cũng cứng, mặc dù cách một lớp áo, cũng sờ phi thường thoải mái.
Chu Hoằng bị sờ run cả người, phản ứng đầu tiên chính là mình đã lâu không chưa dạy dỗ rồi, lúc này có chút khẩn trương, đè bàn tay không an phận của Trương Cảnh Minh, có chút thẹn quá thành giận, "Cách xa em ra!"
Trương Cảnh Minh bắt đầu chơi xấu, không còn sờ soạng nữa, lại dời bước chân về trước một chút dính càng chặt hơn, bụng dưới dán mông hắn, "Không, gần mới tốt."
Chu Hoằng tức nhe răng, Trương Cảnh Minh vừa dính sát, tim của hắn cũng run theo, đầu còn mất khống chế cứ đi cảm nhận xúc cảm trên mông, hắn lập tức thấu hiểu tình cảnh Lý Liên Kiệt bị một đám yêu tinh quấn lấy trong Bạch Xà Truyện, đau buồn nguyền rủa gì đó hắn cũng sẽ không đọc đâu, chỉ là thần kinh căng thẳng nỗ lực không nghĩ lệch hướng, nhưng có vẻ không hữu dụng, hắn luôn cảm thấy hô hấp Trương Cảnh Minh phun lên cổ rất dài, như câu dẫn người khác vậy.
Hơn nữa nơi này chọn rất tốt, cách xa đường núi, còn có một cây đại thụ yểm hộ, không làm chút chuyện phong hoa tuyết nguyệt gì đó thì đúng là hết nói nổi mà.
Đang suy nghĩ miên man, vành tai đã bị đầu lưỡi ấm áp ướt át của Trương Cảnh Minh liếm, Chu Hoằng nhất thời giật mình, cơ thể đã tê rần phân nửa, chân cũng mềm nhũn, tuy là hắn theo bản năng trên muốn nghênh đón, phương diện lý trí lại không cho phép, mẹ nó bây giờ hắn còn đang giận đó, mà người này mắng thế nào cũng chỉ im lặng và im lặng, hắn không nuốt trôi cục tức này!
Vì vậy Chu Hoằng cắn răng, xoay người đẩy Trương Cảnh Minh một cái, có điều Trương Cảnh Minh lại ôm chồm, cái đẩy này cũng chỉ là kéo khoảng cách của hai người ra một chút thôi, cơ thể Chu Hoằng vẫn bị ôm lấy.
"Trương Cảnh Minh, con mẹ nó anh thế nào em rất rõ ràng, đừng có lầm lì với em, cũng đừng hy vọng em vì một chút ngon ngọt là lú lẫn, em đã nói với anh rồi, nếu anh không nói rõ sự việc cho bố biết thì con mẹ nó anh đừng hòng đụng vào bố!"
Nói xong, hai tay dùng sức vung lên tránh thoát kìm kẹp của Trương Cảnh Minh, ôm cánh tay trừng mắt nhìn, tức không nhẹ.
Trương Cảnh Minh hơi sửng sốt, biểu tình cũng không thay đổi gì, vẫn là hình dáng khiến Chu Hoằng buồn bực, tựa hồ anh đang suy nghĩ, cũng không biết có nghe hiểu ý của chữ "đụng" mà Chu Hoằng nói không, mở miệng chậm rãi nói một câu: "Em về với anh, về rồi mặc kệ em hỏi cái gì anh đều nói."
Chu Hoằng ngốc nghếch há miệng, thương nhân láo toét đúng là giỏi kinh doanh, hắn cũng nói ác đến như vậy rồi vẫn không quên cò kè mặc cả!
Chu Hoằng thật sự nổi nóng, phổi cũng có cảm giác bốc cháy cảm, như bị bỏng đột nhiên nhảy về phía sau một cái, đưa tay chỉ Trương Cảnh Minh, gân trên cổ đều nổi lên vì rống, "Trương Cảnh Minh anh ngon, tốt lắm! Con mẹ nó bây giờ em về với anh, nếu anh không nói rõ ngọn ngành với em thì em giết anh!"
Trương Cảnh Minh bị hét đành cụp mắt, im lặng một lúc mới im lìm nói một câu "Được", giống như bị ăn hiếp là anh.
Chu Hoằng hừ mũi, lườm anh một cái rồi xoay người đi tới đường núi bên kia, chạy thẳng xuống chân núi không kịp thở.
Trương Cảnh Minh ở phía sau nhanh chóng đuổi theo không dám thả lỏng, trong lòng thán phục, vậy mà đã dỗ về rồi? Sao đơn giản quá vậy.
Nghe Chu Hoằng muốn đi về, tiểu lão đầu chỉ hơi ngỡ ngàng, sau đó cũng không nói gì, cũng đồng ý.
Chu Hoằng thoáng thấy khó chịu, lưu luyến nhìn tiểu lão đầu chắp tay sau đít vẻ mặt trầm mặc đi theo, thấp giọng cắn răng nghiến lợi nói với Trương Cảnh Minh: "Họ Trương, anh có thể thấy rõ tổn thất của em, còn anh ấy hả, chẳng coi vào đâu cả!"
Trương Cảnh Minh mắt nhìn phía trước, gật đầu hai cái, giọng nói cũng thật thấp, "Thấy rõ rồi, mãi mãi khắc ghi."
Chu Hoằng nhíu mày, sao hắn lại nghe ra ý khác nhỉ.
Máy bay không mất nhiều thời gian, lúc ra khỏi sân bay mặt trời còn treo cao, Trương Cảnh Minh gọi điện thoại kêu Lưu Vũ Thần tới đón, Lưu Vũ Thần đến nơi rồi chậm rãi hạ kính xe xuống sau đó cong khóe môi nhìn hai người, ánh mắt hài hước làm cho Chu Hoằng khó chịu, cả buổi cũng không ngẩng đầu lên được.
Đến nhà, Trương Cảnh Minh lại không có xuống xe, bị Lưu Vũ Thần cướp đi, nói là tài liệu chờ anh ký chất đầy cóp xe rồi, Chu Hoằng chỉ đành một mình xách hành lý về nhà.
Dọn đồ xong cũng đến giờ tan ca, Chu Hoằng thoải mái đúng trong phòng khách, sau đó nhớ tới Lương Tử, không nói hai lời liền gọi điện thoại cho hắn, nói đại gia đã về rồi, ra hầu hạ.
Lương Tử hí hửng hô một tiếng "Dạ".
Thấy Lương Tử rồi, nhìn hắn ăn mặc ra người ra ngợm cũng biết dạo này hắn lăn lộn không tệ, cũng biết hạng mục Trương Cảnh Minh cho hắn quả thực có tác dụng rất lớn.
Rượu và đồ ăn đều không thiếu, hai người ngồi đối diện đầu tiên là im lặng uống một ly rượu lớn sau đó mới nói chuyện.
"Về lúc nào?" Lương Tử gắp một miếng lớn đồ ăn, người này ăn rất không nhã nhặn.
"Hôm nay nè, buổi chiều."
Lương Tử ừ một tiếng, không nâng mắt, "Cùng với Trương Cảnh Minh? Hai đứa mày làm lành rồi?"
"Làm lành cái trứng!" Biểu tình của Chu Hoằng rất hung ác, nhưng người sáng suốt vừa nhìn cũng biết đây là nói lẫy thôi, nguy cơ tình cảm của hai người đã qua, còn lại cũng chính là chuyện vặt.
"Ây da đúng là giằn vặt, hại tao cũng phải chịu tội theo." Lương Tử phẩy phẩy áo, dựa ra phía sau, như trút được gánh nặng.
Chu Hoằng nhìn hắn một cái, "Liên quan gì đến mày."
"Liên quan đến tao không ít đó, đuỵt!"
Chu Hoằng bĩu môi không phân bua gì, chỉ nói: "Tội cho gia quá."
"Đâu có đâu có," Lương Tử không biết xấu hổ nhếch miệng cười, sau đó lại thâm trầm, lại gần Chu Hoằng, "Hai đứa mày hiện tại sao rồi? Tao nói nè, chuyện của tụi mày mày đã nói với ông nội mày chưa?"
Nghe xong, biểu tình của Chu Hoằng buồn bã, hắn buông đũa xuống, xoa mặt, giọng nói nặng nề, "Nói rồi." Sau đó liền nói đại khái chuyện gần đây cho hắn biết.
Nghe Trương Cảnh Minh lấy một nửa cổ phần công ty ra, Lương Tử rất khiếp sợ, mở to hai mắt nhìn một hồi mới ê a ra một câu: "Chu Hoằng ơi là Chu Hoằng nửa đời sau mày không cần lo nữa rồi... Ông nội mày cũng có thể ổn định."
Chu Hoằng không nói chuyện, uống một hớp rượu.
Lương Tử tiếp tục than thở: "Trương Cảnh Minh tao phục anh ta ghê, quá trâu bò, lần tới gặp anh ta chắc toàn thân tao run rẩy mất."
Chu Hoằng mồi điếu thuốc, nghe vậy không kiềm được vui vẻ, "Đến mức đó sao mày."
Lương Tử biểu tình cũng chăm chú, cũng không ăn nữa, lưỡng cánh tay để lên bàn, bắt đầu nói: "Còn hơn mức ấy á, còn nhớ tao nói với mày Triệu Tả ra tòa không?"
Nghe vậy, Chu Hoằng ngước mắt lên, bàn tay kẹp điếu thuốc bất động, "Sao, có kết quả?"
Lương Tử nặng nề gõ bàn, trừng hai mắt nói câu: "Xử mười năm!" Như vậy cũng giật mình giống như lúc mới vừa nghe, "Nói là tụ tập ẩu đả cố ý đả thương người ảnh hưởng nghiêm trọng đến trị an xã hội, phải nghiêm túc trừng trị, biết giam ở đâu không, phía đông thành phố! Má, cáo nơi nổi loạn trứ danh đó ấy."
Chu Hoằng nghe vào cũng không nói gì.
"Người Triệu gia đời trước không tích đức, con trai con gái đồng thời xảy ra chuyện, mà Vương gia," Lương Tử giương mắt nhìn Chu Hoằng, lại cúi đầu nói tiếp, "Ngã xuống cũng thôi, trong ngành đồn thổi rất hăng hái, nói Lục Nguyên đã bắt đầu thương thuyết thu mua Vương thị n... Ta cũng không cảm thấy có cái gì, chỉ bất ngờ với thủ đoạn của Trương Cảnh Minh, có chút run bắn người, sau lại nghĩ đến mày, còn lo lắng một hồi, sợ mày chịu thiệt gì, có điều nghe mày vừa nói anh ta đưa nhà và một nửa cổ phần công ty cho mày, lại không lo lắng nữa, anh ta quả thực rất xem trọng mày."
Chu Hoằng lặng yên hút thuốc, khói thuốc phả ra đều sắp bao phủ gương mặt của hắn, "Cái này tâm lý tao nắm chắc... Được rồi, Tiểu Hữu thế nào?"
Lương Tử lại bắt đầu ăn tiếp, nói mập mờ không rõ, "Ờ mày không nhắc tao cũng quên luôn, cái điện thoại nát của mày không phải đã vứt rồi sao, cô ấy không tìm mày được, tìm tới chỗ tao, chắc cũng không có chuyện gì, mày nhín thời gian tìm thử xem."
Chu Hoằng lên tiếng, sau đó dụi tắt thuốc, đột nhiên cảm thấy có hơi đói, hắn không xác định có thể hay liên hệ với Tiểu Hữu hay không, vừa rồi hỏi tới cũng chỉ là nhắc tới Triệu Tả và Vương thị, hắn đã sớm biết hai người họ sẽ không liên quan, Tiểu Hữu hiện tại tới tìm hắn, chỉ là vì trong lòng còn có chút chấp niệm mà thôi, hắn tội gì phải dây dưa tiếp, hơn nữa lúc này tâm tình của hắn có chút phức tạp, bởi vì Triệu Tả có kết cục đó, thế cho nên hắn không muốn có liên quan đến người Triệu gia nữa, mặc kệ là xuất phát từ tâm tư gì.
Tuyệt tình thì tuyệt tình đi, đây là biện pháp khiến tất cả không tốt đều đi qua trực tiếp nhất cũng hữu hiệu nhất.
Chu Hoằng im lặng uống rượu, sau đó thở dài, cảm thấy như là thở ra tất cả trách nhiệm vậy.
Lương Tử nhìn hắn, tựa hồ cũng hiểu tâm tình của hắn, cảm thấy mỏi vướng víu và khổ sở đến đây đã thực sự kết thúc rồi, có cảm giác rất nặng nề không nói nên lời.
"Được rồi, không nói mấy chuyện không thoải mái này nữa, tụi mình nói đến tương lai!"
Trong phòng làm việc rộng rãi thoáng mát, Trương Cảnh Minh ngồi sau bàn làm việc, lên lưng ghế, cụp mắt lần thứ tư nhìn đồng hồ trên cổ tay, Lưu Vũ Thần cuối cùng nhịn không nổi nữa, hắn ném tài liệu trên tay lên bàn trà, hô: "Tổng giám đốc đại nhân, ngài đang chơi trò gì đây, trời đã đen thui rồi, công việc hôm nay của ngài cũng sớm hoàn thành, ngài còn ở đây làm chi, trong nhà có cọp ăn thịt người hả?"
Trương Cảnh Minh nhìn hắn một cái, "Có."
Lưu Vũ Thần vui vẻ, nhướng mày cười, "Nếu là cọp ăn thịt người, còn hao phí nhiều tinh thần đưa người làm gì? Đến nỗi ngay cả nhà cũng không dám về?"
Trương Cảnh Minh rất khinh thường liếc hắn một cái, "Vậy vì sao cậu là ôm chặt một thanh niên phiền phức có vấn đề không buông tay chứ, làm cho nửa tháng gầy gần mười cân?"
Sau khi nói xong, Lưu Vũ Thần liền hối hận, mới nghe Trương Cảnh Minh phản kích không khỏi có chút cảm giác tự chuốc lấy khổ, hắn bất đắc dĩ cười cười, sắc mặt không tự tại cho lắm, "Cũng biết cậu muốn chỉnh tôi, tôi xin tội với cậu, cậu đừng nói mấy chuyện hư hỏng kia của tôi nữa được không?"
Vì ngăn chặn Trương Cảnh Minh tiếp tục, Lưu Vũ Thần nhanh chóng đổi chủ đề, hết sức nghiêm túc lĩnh giáo nói: "Tôi chỉ có chút không hiểu, cậu đi tìm Tuyết Bạch Sinh là vì ảnh chụp, là vì Chu Hoằng, sau khi hiểu lầm xảy ra vì sao cậu không nói thẳng ra, thậm chí đến bây giờ còn lừa gạt, mặc kệ Chu Hoằng khiến sự tình trở nên phức tạp như thế, kỳ thực chỉ cần cậu nói trọng điểm ra, chuyện này cũng sẽ chấm dứt, nói không chừng em bé Chu Hoằng còn thấy hổ thẹn trong lòng nữa kìa, nhưng vì sao cậu lại không nói, còn trốn tránh không về nhà, tôi thực sự không hiểu."
Trương Cảnh Minh không có biểu tình gì, gương mặt đẹp trai bị ánh đèn chiếu vào trong suốt, anh cụp mắt, cong khóe môi, giọng nói trầm thấp dễ nghe chậm rãi vang lên, "Cậu nói xem, ngay từ đầu đã nói rõ mọi việc, cùng với sau khi hiểu lầm gay gắt rồi được tha thứ mới tìm một thời cơ thích hợp để thẳng thắn mọi chuyện, hai cách này cái nào có thể mang cho người ta cảm nhận sâu sâu hơn?"
Câu nói này có chút quanh co, Lưu Vũ Thần ngẩn người, sau đó để lộ biểu tình cũng có chút không tiện hình dung, rất xúc động, nhịn không được cảm thán: "Tôi mà có sự bình tĩnh và tâm cơ này của cậu, cũng sẽ không tốn hết năm ký thịt."
Trương Cảnh Minh chỉ cười cười, không nói chuyện.
Nhưng Lưu Vũ Thần vẫn không có lời giải, nhịn không được muốn hỏi: "Vậy bây giờ cậu trốn tránh không quay về, đang chờ thời cơ tốt để thẳng thắn hả? Thời cơ lúc nào, sắp tới chưa?"
Nghe vậy, Trương Cảnh Minh thở dài một hơi, rất có cảm giác tiếc nuối, "Không biết, chẳng qua tôi chỉ cảm thấy nói ra đơn giản có chút lãng phí, tốt nhất nên có một bản nhạc đệm gì đó, phát huy giá trị của nó."
Nói đến đây, Lưu Vũ Thần đã không biết nên nói cái gì, chỉ chậm rãi lắc đầu quan sát Trương Cảnh Minh âm thầm phân vân có nên nói hay không, lần nữa cảm thán: "Cậu đúng là, xứng với danh hiệu thương nhân ghê... Đột nhiên tôi có chút đồng tình Chu Hoằng rồi."
Thấy Trương Cảnh Minh nhìn sang, Lưu Vũ Thần lập tức đổi giọng, "Chu Hoằng phúc khí lớn quá mà, người đàn ông của cậu ta hao tâm vì cậu ta như vậy."
"So với cậu phí thịt thì cao minh hơn một chút."
"..."
Vì vậy, lúc Trương Cảnh Minh về đến nhà, đèn phòng ngủ đèn đã tắt, Chu Hoằng nằm nghiêng ngủ say trên giường, anh đứng ở cửa, sau đó nhẹ nhàng đi rửa mặt, quay về liền lên giường nằm bên cạnh Chu Hoằng, thận trọng vươn một cánh tay luồng dưới cổ hắn, cánh tay còn lại ôm eo hắn, bỗng nhiên cảm thấy an tâm.
Trương Cảnh Minh đã thật lâu không nghe được âm thanh lúc Chu Hoằng ngủ say rồi, cảm giác này làm anh cảm thấy thật sự ấm áp, nghe tiếng hô hấp an yên trong lòng, lúc này anh muốn thở dài một hơi thật, ôm Chu Hoằng càng chặt hơn một ít, trừ cái đó ra anh không thể tìm ra cách nào khác trực tiếp hơn để diễn tả tâm tình lúc này.
Hoàn.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Đây là bộ đam mỹ đầu tiên của tôi, có cẩu huyết có bug, còn kết thúc vô trách nhiệm như vậy, không biết mọi người có thật vọng không...
Mà tôi lại hổ thẹn, không hoàn thiện đoạn cuối... Chủ nếu là vì thời gian và tinh lực, tôi không viết được một kết cục mỹ mãn, phải nói với mọi người một tiếng xin lỗi, cũng cảm ơn các bạn đọc đã đi đến ngày hôm nay, các bạn là sự che chở và tôn trọng tôi cần nhất, tôi lại không thể chân chính làm được như mình đã nghĩ, lần này tôi phụ mọi người rồi, rất không thoải mái... không nói nên lời, hy vọng mọi người có thể hiểu được tâm ý của tôi...
Lần nữa cảm ơn!
Giang hồ tái kiến!
Tôi sẽ còn trở lại ~
Yêu mọi người!
Mạn: Cuối cùng cũng đã viết chữ hoàn ra rồi, cảm ơn mọi người đã theo dõi đến lúc này, thật ra đây không phải bộ thứ hai được hoàn trong dự kiến của mình nhưng lỡ làm nhanh quá rồi~ well chúc mừng nào