Lam Điền Nhật Noãn Ngọc Sinh Yên

Chưởng quầy cao giọng dặn dò tiểu nhị.

“Tiểu Tam, dẫn vị khách quan này tới gian phòng hảo hạng, kế bên phòng của vị công tử lúc nãy.”

Tiểu Tam đáp lại một tiếng, mắt thấy tính nết của vị bạch y nhân này không tốt lắm nên cũng không muốn nói nhiều với hắn làm gì, mở cửa định rời đi, thế nhưng bị gọi lại:

“Tiểu nhị, cho ta hỏi chút, Trầm Tích Thu phái Thanh Thành… Nay có còn ở trong thành không?”

“Vẫn còn! Hôm qua tiểu nhân có nhìn thấy ngài ấy!” Trong lòng thầm kinh ngạc, vì sao ngày hôm nay lại có tới hai khách nhân hỏi tới vấn đề này chứ?

“Vậy… Nghe nói Triển Chiêu của Khai Phong phủ đã tới Thanh Thành rồi đúng không?” Bạch Ngọc Đường nhíu mày hỏi tiếp, dọa cho tiểu nhị hết cả hồn.

“Ý ngài là ‘ Ngự Miêu’ Triển đại nhân sao? Chưa nghe qua a.”


Bạch Ngọc Đường gật đầu, thuận tay vứt một mảnh ngọc bội cho Tiểu Tam.

“Đi đi, có việc gì ta sẽ gọi ngươi.”

Tiểu Tam không ngừng nói cảm tạ, xoay người xuất môn, xoa xoa trán một hồi rồi mới xuống lầu.

Bạch Ngọc Đường nằm trên giường, chân bắt chéo, trong lòng vẫn còn buồn bực. Rõ ràng Công Tôn Sách nói là Miêu Nhi đã đi Thanh Thành rồi mà, vậy tại sao vẫn chưa đến nhỉ?

Chẳng lẽ….

Nhớ tới lời nói trước kia của Từ Khách, tim của Bạch Ngọc Đường như quặn đau, mèo ngốc này, tại sao cho tới bây giờ vẫn không biết tự chăm sóc bản thân mình thế!

Cũng không biết vì sao, lúc Từ Khánh nói Triển Chiêu bị thương, trong lòng cứ như bị lửa đốt vậy, nhanh chóng lấy ngựa chạy thật mau đến Khai Phong phủ, thế nhưng kết quả là Triển Chiêu đã đi Thanh Thành để tra án, cho nên mới lập tức chạy đến đây. Suốt đoạn đường, đầu óc mình cứ rối bời gì đâu, chả biết nghĩ cái gì cho phải.

“Mèo chết, chờ Bạch gia gia tìm ra ngươi! Nhất định phải gọi ngươi là… gọi ngươi…”

Nửa ngày không biết nên gọi là cái gì, chỉ có thể hừ một tiếng, nằm xuống ngủ.

Trăng sáng lên cao, tiếng mõ bang bang không biết từ đâu vọng đến, Triển Chiêu một thân dạ hành lẳng lặng đứng bên cửa sổ.

Một lúc sau, vừa định nhảy ra khỏi cửa sổ, bỗng nhiên ở cách vách vang lên một tiếng động rất nhỏ, Triển Chiêu cả kinh, nhẹ nhàng đến bên tường lắng tai nghe, sau một lúc thấy bên kia không còn động tĩnh gì mới yên tâm, triển khai khinh công nhảy ra khỏi cửa sổ, vô thanh vô tức phóng lên núi.

Núi Thanh Thành lúc này thật sự rất tĩnh lặng, những cơn gió lành lạnh cứ táp vào mặt, cả người cảm thấy lạnh lẽo và ẩm ướt


Mạnh mẽ đè nén cảm giác khó chịu này, đeo khăn che mặt lên, Triển Chiêu lặng lẽ phiêu lượng lên nóc nhà của phái Thanh Thành.

Đang lúc tìm phòng của Trầm Tích Thu, bỗng nhiên anh nghe thấy một tiếng quát to

“Có thích khách! Có thích khách!”

Trong lòng cả kinh, bị người phát hiện rồi sao?

Thanh âm kia càng lúc càng xa, nghi hoặc trong lòng càng sâu, nếu không phải là gọi mình, như thế… Còn ai đến do thám Thanh Thành nữa chứ?

Không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng tìm một gian phòng trống, đằng trước có một tấm biển, thầm nghĩ đây là một nơi rất tốt để lẩn trốn, đề khí nhảy lên xà nhà trốn sau tấm biển đó, trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng người xôn xao bên ngoài, ẩn dấu hơi thở, chờ bên ngoài im lặng rồi hãy tính tiếp.

Một lúc sau, tiếng xôn xao bên ngoài cũng dần dần mất hút, Triển Chiêu vừa định nhảy xuống, bỗng nhiên nghe thấy có động tĩnh, bên tai có tiếng gió, chưa kịp nghĩ gì thì Cự Khuyết đã xuất ra khỏi vỏ, trở tay lấy kiếm.

Người kia cũng xuất kiếm, tấn công vào các yếu huyệt của Triển Chiêu. Thân hình của Triển Chiêu hơi nghiêng để né kiếm phong, chỉ cần sơ sẩy một chút là trúng anh rồi. Âm thầm kinh ngạc bởi võ công của người kia tương đương với mình, lập tức quay đầu chạy ra cửa.

Bên ngoài tiếng người ồn ào, Triển Chiêu không muốn dây dưa cùng hắn nữa, nhảy lên nóc nhà, mấy lần liên khởi liền ra khỏi phái Thanh Thành, âm thầm ảo não không thôi, nếu như không phải bị tên đó cản đường thì bây giờ mình đâu có chật vật như thế a!


Tâm vừa chuyển, đột nhiên nghe ở phía sau truyền đến tiếng xé gió, người nọ đang đuổi theo mình! Khẽ nghiêng đầu nhìn lại, không ngờ lại là một mảnh bạch y, trong lòng thầm hiểu rõ, bên môi bất giác gợi lên một nụ cười.

Ngay cả dạ hành mà cũng là một thân bạch y chói mắt, ngoài người đó ra, trên đời này không có người thứ hai!

Hắn… Rốt cuộc cũng đến đây sao?

Bạch Ngọc Đường nhìn khinh công phi phàm của tên hắc y nhân trước mắt, trong lòng có chút nghi hoặc.

Đêm nay xuất sư bất lợi, khi vào Thanh Thành vốn nghĩ mình sẽ lẩn trốn tốt, nào biết một thân bạch y của hắn dưới ánh trăng thật sự là quá chói mắt, cho nên đã bị người khác nhìn thấy, dưới tình huống cấp bách hắn bám vào nóc nhà Đại Lương, khó khăn lắm mới tránh được đám người đó, vừa định nhảy xuống thì một tốp khác đi đến, vừa cảm thán cho số phận mình hôm nay xui xẻo, như thế nào lại thấy một căn phòng, trên xà có một cái bảng hiệu, vội đề khí định nhảy lên, thế nhưng lại xém bị trúng một kiếm, bèn thừa dịp xoay người dựa theo công phu của người nọ mà xuất ra một kiếm, chiêu thức tàn nhẫn, nhưng không ngờ đối phương lại tiếp được, sau đó chạy ra cửa, mà lúc này đang có một đám người đang tụ tập bên dưới, nếu như mình đi ra, e sẽ bị phát hiện, cho nên đành phải theo tên hắc y nhân đó phóng ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường ở phía sau đem mọi oán khí của buổi tối ngày hôm nay đổ hết lên người của hắc y nhân, lòng tự hỏi người đó là ai, luận khinh công, mình kém hơn y một bậc, như thế khi giao thủ, không chắc sẽ chiếm thế thượng phong.

Trong lúc suy nghĩ, chợt thấy thân thể người nọ khẽ chấn động, tốc độ chậm lại, làm sao có thể buông tha một cơ hội tốt như thế! Bạch Ngọc Đường gia tăng cước bộ, rút kiếm ra tấn công.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận