Lam Điền Nhật Noãn Ngọc Sinh Yên

Năm ngày sau…

“Công Tôn tiên sinh.”

Công Tôn Sách xoay người, nhìn Bạch Ngọc Đường.

“Đã về?”

Bạch Ngọc Đường gật đầu

“Đã về, may mắn tất cả đều thuận lợi.”

“Xem ra Bạch thiếu hiệp hết thảy đều thuận lợi, gặp Bao đại nhân chưa?”

Bạch Ngọc Đường lắc đầu, đến bên cạnh Công Tôn Sách, tùy ý hỏi.

“Hắn có khỏe không?”

Công Tôn Sách nhìn Bạch Ngọc Đường, tâm tư đùa giỡn nhất thời nổi lên, nói

“Làm phiền Bạch thiếu hiệp lo lắng, đại nhân hết thảy đều bình an.”

Bạch Ngọc Đường giật mình, nhìn biểu tình cừoi nhạo của Công Tôn Sách, âm thầm nghiến răng

“Công Tôn tiên sinh!!”

“Được rồi được rồi…” Công Tôn Sách biết hắn bực, nghiêm mặt nói.

“Mọi chuyện cũng coi như ổn, chỉ là nằm nhiều ngày như thế, chỉ sợ lúc tỉnh lại sẽ có chút khó chịu…”

Bạch Ngọc Đường nghe xong trợn to hai mắt.

“Nằm nhiều ngày? Ngươi để hắn hôn mê bất tỉnh?”

Công Tôn Sách nhún vai, bất đắc dĩ nói:

“Vậy ngoài cách đó ra, Bạch thiếu hiệp còn cách nào khác để giữ chân Triển hộ vệ không?”

Bạch Ngọc Đường câm nín, đúng vậy, ngoại trừ để anh không biết, nếu không cho dù có xích anh lại, anh cũng luôn tìm đường trốn thoát.

“Nhưng hôn mê những năm ngày…”


“Thì ra Bạch thiếu hiệp đang lo lắng chuyện này, học trò năm ngày nay cũng chẳng nhàn rỗi gì, một ngày ba lượt mớm nước đút cháo, đều đích thân học trò làm.”

Bạch Ngọc Đường thở ra một hơi, nhưng vẫn nhíu mày, kề cận người?

“Bạch thiếu hiệp nếu đã trở về, học trò cũng không cần châm, vẫn để cho Triển hộ vệ tự mình tỉnh lại, không bằng chúng ta đến chỗ đại nhân trước?”

Bạch Ngọc Đường nhìn Công Tôn Sách cười đến híp cả hai mắt lại, cũng không phản bác.

Bao Chửng im lặng nghe Bạch Ngọc Đường nói xong, suy nghĩ một chút, nói:

“Quả nhiên rất trùng với những gì Triển hộ vệ đã suy đoán”

Ngay cả mười người tử vong kia cũng không phải là ngoại lệ, mười sáu năm trước tất cả đều là đệ tử của các đại môn phái, ngay cả Hứa lão gia cũng từng là vị ‘Vô hình quân tử’ nổi danh trên giang hồ! Nói thẳng ra, ông chính là.chủ mưu của vụ án tiêu diệt Đường Môn năm đó!

Tục truyền rằng năm đó ông ghét ác như thù, hành hiệp trượng nghĩa, chế ra một bộ Đường quyền xuất thần nhập hóa, được giang hồ xưng là “Vô hình quân tử”. Lúc ấy Đường Môn có phản đồ đã lấy cắp bí tịch’ Hầu La Hương’ sau đó chạy trốn, môn chủ Đường Môn trong cơn tức giận đã ra lệnh cho dù bằng cách nào cũng phải mang phản đồ về xử tội,  và sẽ thưởng cho người nào có công mang ‘Hầu La Hương’ trở về.

Hầu La Hương này gọi là hương, thực chất là một viên tiên hoàn, tương truyền rằng có thể trị được bách bệnh, nếu để vào lư hương để xông, mỗi ngày như thế có thể kéo dài tuổi thọ, nếu ăn vào thì võ công sẽ tăng lên một bậc, là một sự hấp dẫn đối với nhân sĩ võ lâm. Thế nhưng cũng có ghi chép rằng, phương pháp luyện đan rất khó, chỉ có đương đại môn chủ Đường Môn mới có phương phá, cho nên Hầu La Hương đã trở thành một bí ẩn, trên giang hồ có nhiều lời đồn, nhưng vẫn chưa được chứng thực.

Khi bí tịch Hầu La Hương lại tái xuất giang hồ, lập tức truyền ra khắp giang hồ, lúc ấy không chỉ có Đường Môn, mà các tà phái chính phái trên giang hồ cũng bắt đầu hành động, truy tìm tên phản đồ xui xẻo kia. Khi chạm phải người Đường Môn thì lại nổ ra một trận chém giết, người Đường Môn vốn không chính không tà, ngươi không phạm ta ta cũng không phạm ngươi, nếu trêu chọc tất hạ thủ không lưu tình. Ám khí độc vật của Đường Môn khó lòng phòng bị, cho nên cũng không ít nhân sĩ võ lâm đã chết dưới tay của Đường Môn.

Bởi vì ông thấy Đường Môn thủ đoạn quá tàn nhẫn độc ác, cho nên muốn giáo huấn một phen, thế nhưng thân cô thế cô, ông đã thuyết phục các đại môn phái hợp tác, cho nên Đường Môn bị diệt vong, đó chính là sự thanh trừng của các danh môn chính phái, hơn ba trăm người của Đường Môn già trẻ lớn bé gì cũng chết thật oan uổng, ông không thể ngăn cản, cho nên chỉ có thể thở đài một tiếng: Ân oán giang hồ, thiện ác khó phân! Sau đó ông giải tán nhóm đồng minh, mai danh ẩn tích. Hơn phân nửa người trong nhóm sau trận cuồng sát ấy, trong lòng cảm thấy bất an, cho nên cũng quyết định mai danh ẩn tích, biến mất khỏi giang hồ.

Bạch Ngọc Đường lấy từ trong lồng ngực ra một tấm vải trắng, đưa cho Bao Chửng, nói:

“Mảnh vải trắng này đã ghi rõ tên họ của những người tham gia năm đó, tổng cộng có bốn trăm năm mươi tám người.”

“Đại nhân, mấy tháng nay số người tử vong tổng cộng đã lên đến một trăm ba mươi hai người!”

“Như vậy xem ra, nếu chỉ dựa vào số người này cũng không thể xác định là có bao nhiêu nhân chứng sống, thế nhưng Bạch thiếu hiệp có thể trong năm ngày ngắn ngủi mà điều tra được như thế này, bổn phủ bội phục!”

Bạch Ngọc Đường ngồi xuống, ngón tay vô thức quấn quấn kiếm tuệ, tựa hồ như không nghe thấy gì cả.

“Bạch thiếu hiệp?”

Bạch Ngọc Đường hoàn hồn, thấy Bao Chửng và Công Tôn Sách đang nhìn mình, biết mình vừa rồi có chút luống cuống, đành nói.

“Bao đại nhân nhận xét thật đúng.”

Bao Chửng lại sửng sốt, Công Tôn Sách mắc cười, trông bộ dáng xấu hổ của  Bạch Ngọc Đường cũng vui lắm nha.


“Không biết Bạch huynh tra ra từ đâu?”

Bạch Ngọc Đường sửng sốt, vội quay đầu nhìn ra cửa, quả nhiên, Triển Chiêu nhảy từ cửa sổ vào, trên người vẫn khoác áo choàng, sắc mặt hồng hào không it, đôi măt trong suốt có thần hơn.

“Triển hộ vệ.” Công Tôn Sách gọi anh:” Nằm trên giường lâu như thế, có cảm thấy chút nào không khỏe không?”

Triển Chiêu từ trong cơn mê tỉnh lại, nhất thời không biết mình đã ngủ bao lau rồi, nghĩ đến vụ án liền vội thay quần áo chạy đến thư phòng, ngoài cửa đã nghe thấy Bạch Ngọc Đường nói mình đã ngủ năm ngày rồi, lờ mờ nhớ được hình như Công Tôn tiên sinh có động tay động chân, Bạch Ngọc Đường đã một mình tra án.

“Làm phiền tiên sinh, Triển Chiêu không thích cảm giác đó.” Tiện thể nhìn Bạch Ngọc Đường, thấy hắn không để ý tới bèn chuyển ánh mắt, mở miệng hỏi:” Bạch huynh có thể nói cho Triển mỗ biết được không?”

Trong lòng Bạch Ngọc Đường vừa động, cười cười, bộ dáng đùa giỡn, nói.

“Nói cho ngươi biết cũng được, thế nhưng, ngươi phải đáp ứng ta một điều kiện.”

Triển Chiêu nghiêm mặt, nói

“Nếu Bạch huynh gặp khó khăn gì, Triển mỗ sẽ tận tình giúp đỡ.”

“Mèo thối nhà ngươi giỏi nhỉ, vừa khỏi bệnh giờ nguyền rủa ta à?”

“Không dám không dám, không biết Bạch huynh nhờ việc gì?”

“Cũng không phải là chuyện lớn gì, ta chỉ muốn ngươi…” Bạch Ngọc Đường tiến lại bên tai Triển Chiêu, nhẹ nhàng nói.

“Hôn ta.”

Ánh mắt Triển Chiêu trầm xuống, nhanh chóng quay lại nhìn Bạch Ngọc Đường, lại đột nhiên phát hiện…. Gương mặt hắn gần mình trong gang tấc, vội vàng lui lại vài bước, tức giận nói

“Ngươi không cần quá mức…”

“Bẩm Triển đại nhân, tiểu nhân vừa nhận được thư được gửi từ Hãm Không đảo, trên đó có ghi hết cả, xin mời Triển đại nhân xem cho…”

Triển Chiêu chưa nói gì, Bạch Ngọc Đường xoay người sang chỗ khác, lớn tiếng nói.

“Có phải Hãm Không đảo còn có nhân chứng sống hay không?”

“Tiểu nhân không biết.”


Triển Chiêu lườm hắn một cái, hắn tự xưng là ‘tiểu nhân’, ắt hẳn là có ý trêu chọc mình, không thèm để ý, nói với Bao Chửng.

“Đại nhân, thuộc hạ lập tức đến Hãm Không đảo.”

“Triển hộ vệ!” Công Tôn Sách gọi lại.

“Triển hộ vệ có biết đây là thời kì phi thường…?”

Y cố ý nhấn mạnh bốn chữ ‘ thời kì phi thường’, ngụ ý muốn nói, nếu như ngươi không lo lắng cho đứa nhỏ này, đã đến tháng thứ sáu rồi, không lẽ ngươi nhẫn tâm làm tổn thương đứa nhỏ sao?

Triển Chiêu nhìn Công Tôn Sách, nói.

“Làm phiền tiên sinh nhiều ngày chăm sóc, Triển Chiêu tất sẽ không xảy ra việc gì, hơn một trăm người vợ con ly tán, Triển Chiêu nào có thể nhẫn tâm đứng nhìn? Nếu như không sớm đem hung thủ ra ánh sáng, Triển Chiêu nào có thể cam lòng!”

“Ngươi…” Công Tôn Sách nhất thời không thể cãi lại, chỉ có thể thở dài.

“Sớm biết như thế, ban đầu cứ…”

Triển Chiêu cười nhạt, nói

“Nếu như sớm biết như thế này, Triển Chiêu cũng không hối hận vì quyết định ban đầu của mình.”

Công Tôn Sách nghe vậy chỉ biết lắc đầu, lẩm bẩm nói.

“Thôi thôi, đứa ngốc đứa ngốc, mau thu xếp ổn thỏa đi!” Dứt lời đi ra ngoài.

Triển Chiêu nắm chặt thanh kiếm trong tay, cúi đầu với Bao Chửng.

“Thuộc hạ cáo lui!”

Bao Chửng cùng Bạch Ngọc Đường đã bị cuộc đối thoại vừa rồi của Triển Chiêu và Công Tôn Sách làm cho đầu óc choáng váng, rõ ràng hai người đó nói những câu nghe rất bình thường, nhưng khi ghép lại thì vô cùng quái dị, đến khi Triển Chiêu rời đi, cả hai mới tỉnh táo lại, Bạch Ngọc Đường nhanh chóng đuổi theo phía sau.

Đi chưa được bao xa, Bạch Ngọc Đường đã thấy Triển Chiêu, nhanh chóng đuổi tới chắn trước mặt anh.

Triển Chiêu dừng bước, lẳng lặng nhìn hắn, hai người không nói gì, cứ như vậy mà giằng co.

Hồi lâu, cuối cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhịn không được mà mở miệng nói trước.

“Mau theo ta, ta biết đường tắt, có thể giúp ngươi tiết kiệm thời gian.”

Triển Chiêu mỉm cười nói.

“Đi Hãm Không đảo tất nhiên phải đi theo Bạch huynh rồi.

Ngụ ý rất rõ ràng, hang chuột vốn là của ngươi nha, ta còn không theo ngươi về hang sao?


Bạch Ngọc Đường thấy anh mỉm cười, trong lòng cảm thấy bối rối, né tránh ánh mắt của anh, nói.

“Đi”

“Tạ Bạch huynh.”

“Không cần, đừng quên lúc nãy ngươi đã đáp úng cái gì với ta đó.”

Một tháng sau….

Sắc mặt Triển Chiêu không tốt, thường xuyên liếc cái tên tinh thần phấn chấn Bạch ngọc Đường kia.

“Bạch huynh.” Triển Chiêu rốt cục nhịn không được mở miệng.

“Hử?” Bạch Ngọc Đường cầm con chuột làm bằng bạch ngọc vừa mới mua, soi dưới ánh mặt trời, khen

“Trong suốt trong sáng, dịu dàng không tạp chất, chạm trổ tinh tế, ngọc tốt!”

“Bạch Ngọc Đường!’ Triển Chiêu dừng bước, tức giận nói.

“Ngươi nói đây là đường tắt mà?”

“Còn không phải sao…” Lại chậc chậc vài tiếng, nói.

“Đáng tiếc chỉ có một con, nếu là một cặp thì tốt rồi…”

“Đường tắt mà đi cũng gần một tháng …” Cho dù tính tình Triển Chiêu có tốt cách mấy cũng không khỏi lớn tiếng nói.

Bạch Ngọc Đường quay đầu lại, cười với anh.

“Ngươi không biết sao? Ta từ trước tới nay đều đi hơn một tháng, như thế là đường tắt rồi.”

Triển Chiêu biết nếu cùng hắn biện luận nữa cũng hoài công thôi, âm thầm nắm chặt hai tay, một đường vốn đã mệt mỏi, vậy mà mình còn phải chú ý để không lộ thân thể, ngay cả buổi tối cũng phải cảnh giác, thế mà con chuột này mỗi lần tới chợ đều dừng ngựa lại, lúc thì nói ngựa qua sông không tiện! Một đường quẹo tới quẹo lui như thế mà còn bảo là đường tắt, làm như đi chơi vậy!

“Ngươi làm như Triển mỗ không biết đường sao? Từ Khai Phong đến Hãm Không đảo đi chậm lắm cũng mất có nửa tháng thôi!”

“Được rồi Miêu Nhi, qua khỏi khu chợ này đến bến thuyền không phải đã tới sao?”

Bạch Ngọc Đường cũng không phải không biết phân biệt nặng nhẹ, thế nhưng cả đoạn đường Triển Chiêu có vẻ rất mệt, thế nhưng còn cậy mạnh, thực sự nhìn rất chướng mắt, cho nên hắn mới viện đủ lý do để trì hoãn, cốt là để dành nhiều thời gian cho anh nghỉ ngơi. Đợi đến khi lên đảo sẽ xin đại tẩu một ít thuốc bổ để bồi bổ cho anh. Dù sao vụ án này cũng không hẳn phải mình Triển Chiêu điều tra mà! Nhớ tới phản ứng lúc nãy của Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường cảm thấy hết sức buồn cười, đại tẩu mình cũng rất rõ hắn, nếu như mình đứng một bên châm ngòi thổi gió một phen, khẳng định thể nào đại tẩu cũng nhốt.Triển Chiêu lại cho xem

Triển Chiêu khó hiểu nhìn nụ cười gian trá của Bạch Ngọc Đường, cảm thấy lạnh cả sống lưng, cái con chuột này lại đang nghĩ ra cái chủ ý quái quỷ gì thế? Định mở miệng hỏi bống nhiên có một hồng ảnh xẹt qua, vội kéo Bạch Ngọc Đường.

“Chuyện gì thế?”

“Đường Hân!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận