Tại phòng y tế của trường
Căn phòng y tế của trường rất rộng, đến gần cả 100 m2 ( T/g: có nổ qá, thông cảm) , nó được trang hoàng tinh tế và thoáng mát, màu chủ đạo của căn phòng là màu trắng, tạo nên một sự cô đơn nhưng cũng không kém phần thoải mái.
Hắn bế nó vào và đặt nhẹ nhàng trên 1 chiếc giường trắng tinh tươm. Rồi trong phòng vệ sinh một bác sĩ nam khá điển trai, nhìn chắc khoảng 20t bước về phía hắn. Hắn lạnh lùng nói :
- Bạn gái tôi bị ngã cầu thang, có lẽ là bong gân rồi.
Anh chàng bác sĩ mỉm cười nhẹ, ánh mắt nhìn nó diệu dàng làm nó phải lơ đi chỗ khác. Hắn thấy thế liền tiếp lời : “ Nhanh đi, tụi tui còn vào lớp. “
- Cậu có thể ra ngoài cho tôi làm việc chứ - Người bác sĩ quay sang phía hắn
- Anh làm gì thì làm đi, tôi ở đây rồi sao à, dù gì cô ấy cũng là bạn gái tôi mà – Hắn ra vẻ tức giận
- Vâng, tôi biết cô ấy là bạn gái cậu, tôi sẽ ko dám làm gì cô ấy đâu, thưa Vũ thiếu gia – Vị bác sĩ nói
Hắn nhìn sang nó thử xem ý kiến nó thế nào thì nhận đc một cái gật đầu đồng ý. Hắn típ lời:
- Thôi được rồi, tôi đứng ngoài cửa, nhanh lên đấy! – Hắn lạnh lùng ra lệnh
Nói xong hắn bước ra phòng đợi. Vị bác sĩ quay lại nhìn nó mỉm cười:
- Bạn trai em có tính sở hữu cao đấy
- Vâng, anh coi hộ em cái chân đi ạ - Nó cũng ko mún nói nhiều
- Được rồi, anh tên Đình Phong, 20t, em tên gì nhỉ - Phong nhìn nó (T/g: thân phận người này các bạn cứ đọc từ từ biết ha )
- Em tên Lệ Uyên, học 9A – Nó tươi cười
- Oh`, tên đẹp đấy, người cũng đẹp nốt…- Phong ngập ngững
Nó không nói gì chỉ cuối đầu xuống, thấy thế Đình Phong cũng lo băng bó chân của nó…
Bên ngoài phòng chờ
- Đình Phong ư... cái tên hay đấy! Tôi muốn xem thử ruốt cuộc thân phận anh như thế nào mà lại biết tôi – Hắn nở nụ cười lãnh khốc
---------
Lớp 9A
Đang trong giờ giải lao nên cả lớp dường như một cái sân vận động vào mùa lễ bóng đá, ồn ào, náo nhiệt, đứa thì ăn uống, đứa thì lướt web, đùa giỡn,… đủ trò. Còn về phía 4 tụi nó cũng vậy, sau khi Khánh và Kiệt xuống dưới căn tin thì kết quả bây giờ là một tá thức ăn. Trân, Kiệt và Khánh ăn ngon lành chỉ riêng Nhã Uyên là chẳng ăn uống gì, cứ dán mắt vào mấy quyển truyện tiểu thuyết . Thấy nhỏ bạn như thế Kiệt lên tiếng
- Haizz, nó sao ý nhỉ, mọi ngày nó ăn uống và nói dữ lắm mà, sao bữa nay hiền thế
- Phải thôi, vì một tên vô tâm, đểu cán nào đó mà bạn tôi thế này đây – Trân liếc xéo Khánh
Khánh vẫn im lặng ko nói gì . Bỗng :’’ A…a…a trời ơi!!! Chuyện gì vậy ???” – Tiếng hét làm cả lớp phải giật nảy mình
- Trời ơi! Trời hôm nay bão lớn à, bà mà lại đi đọc mấy cái này sao – Tiểu Kỳ từ đâu xuất hiện trước mặt N.Uyên và hét toáng lên
------------
Lý Tiểu Kỳ ( ht 15t) : học chung lớp với tụi nó, chơi rất thân với nhau, mặt dù là con trai nhưng khuôn mặt baby đến cực độ, da trắng mịn màng, môi đỏ như son, cặp mắt sắc sảo cứ như là mấy ca sĩ nam hàn quốc (T/g: Giống Luhan (Exo) ý ) Con trai của một ông chủ quán Bar lớn ở VN, nhà rất giàu và có điều kiện, tính tình hơi kỳ lạ
-----------
- Sao ko, tui thích đọc đấy – Nhã Uyên ngước mặt tỏ vẻ khó chịu
- Rồi , dẫy là có chuyện lớn rồi, ai, ai làm gì bà, nói tui nge coi – T.Kỳ qan trọng hóa vấn đề
- Tui đã bảo ko sao rồi mà, cái tên nhiều chuyện này – Nhỏ thở dài
“ À,,,à… thì ra nguyên nhân là đây, mấy người ăn mà không cho Nhã Uyên ăn chứ gì” – Vừa nói Tiểu Kỳ vừa nhìn về phía 3 người kìa
- Này…này đừng có mà vu khống đấy nhá – Kiệt nhìn T.Kỳ giải thích
- Được rồi, ta tịch thu vì nó chính là nguyên nhân – Vừa nói T.Kỳ vừa ôm hết đống đồ ăn vào lòng và đi về phía Nhã Uyên
Tụi nó ngơ ngác nhìn nhau ko kịp nói tiếng nào, nhanh nhẹn thật!
- Ăn đi Nhã Uyên – Tiểu Kỳ đưa thức ăn về phía N.Uyên
- Thôi, tui không ăn đâu – Mắt nhỏ cũng ko rời khỏi quyển sáh
- Vậy tui ăn nhá – Khuôn mặt T.Kỳ hớn hở, ôm trọn đống thức ăn về phía mình. T.Kỳ ăn một cách ngon lành, nhồi nhét cả mớ vào mồm mà ko biết đằng sau lưng có 3 ngọn lửa đang cháy hừng hựng. Cảm giác nóng rân người cuối cùng cũng đc truyền đến T.Kỳ sau khi thanh lý môn hộ đống thức ăn trời ban, T.Kỳ nhanh trí tìm chủ đề để dập tắt đám lửa lớn
- Mà hỏi thật nhá, có chuyện gì với mày vậy N.Uyên, mọi khi tao đưa thứ gì mày cũng ăn mà-T.Kỳ ngơ ngác ra mặt (Ran: Giả bộ -_-)
Nhỏ ko trả lời, gấp cuốn sách lại, mang cặp vào và im lặng bước ra khỏi bàn đi ra khỏi lớp. Tử Kỳ nói với theo:
- Này…này… lát thi đấy
- Cứ kệ cô ta đi, ỷ học giỏi mà lên mặt đó à – Tuyết Hoa từ đâu chen ngang vào
Thấy có một lũ chó nhiều chuyện đang sủa bậy thì T.Kỳ quay sang xử lý
- Đúng rồi, người ta học giỏi mún lên mặt thế nào chả đc, còn hơn cái lũ học hành chả ra cái gì, óc toàn phân chó, bã đậu mà cứ vênh mặt dạy đời
- Mày…mày… - T.Hoa tức giận chín mặt
- Tôi sao nào…lêu..lêu… óc chó… tắt ngẽn ngôn ngữ loài người rồi à, về học thêm nhá - T.Kỳ chọc điên ả ta. Thế là cả lớp đc một tràng cười thú vị
Bỗng Phong Khánh cũng đứng phắt dậy, vác cặp lên vai, 2 tay đặt vào túi quần, vẫn với khuôn mặt lạnh băng mê người bước đi. Vừa tới cửa lớp thì gặp Xuân Thiện đang cõng Lệ Uyên đi lên, thấy Khánh bỏ đi thì cả 2 liền hiểu ra, Lệ Uyên kéo Khánh lại nói : “ Lúc nãy con Nhã Uyên vừa đi vừa khóc đấy, mày làm gì thì làm đi, làm nó tổn thương chết với tao “ . Khánh im lặng nhìn Thiện, Thiện gật đầu :” Bà xã tao ko đùa đâu, nó khóc thật đấy, tao thấy nó đang đợi xe ngoài cổng, tao ko biết chuyện gì nhưng liệu mà xem xét đi “. Nói xong Thiên và Lệ Uyên vào lớp, Khánh cứ thế mà bước ra đến cổng trường…
Khánh đứng từ xa nhìn về phía N.Uyên, Khánh cảm thấy có lỗi và không còn mặt mũi nào gặp nhỏ…Khánh xem Vy chỉ như em gái của mình ko ngờ vô tình làm nhỏ hiểu lầm, nếu Khánh giải thích thì có chuyện gì đâu…
Từng giọt…từng giọt nước mắt rơi xuống khuôn mặt xinh xắn ko tỳ vết của nhỏ. Nhỏ đau lắm, nhỏ và Khánh qen nhau đc 3 năm rồi, bao nhiêu buồn vui chưa chuyện gì là ko trải…nhưng lần này nhỏ có cảm giác lạ lắm, nhỏ ngĩ rằng Khánh ko còn thích mình nữa, từ khi Vy xuất hiện Khánh cũng thường nhắc tới Vy và bên vực cho cô bé dù mới gặp có vài lần, đã vậy 2 người con thân thiết trước mặt nhỏ, xem như nhỏ ko tồn tại… với Khánh lẽ nào nhỏ đã trở nên vo hình rồi sao…Đau…nhỏ đau lắm… Nhỏ cứ ngước mắt lên trời mog nước mắt sẽ chảy ngược… Có lẽ nên kết thúc thôi…
“ Anh xin lỗi, em buồn lắm đúng ko…” – Khánh đã nhìn thấy nhỏ khóc như thế nào
Nhỏ vẫn im lặng một lúc sau đó gạt nước mắt quay về phía Khánh, đôi mắt đỏ hoe nhưng khóe miệng vẫn nở nụ cười tỏa nắng. Nhỏ yếu ớt nói :” 3 năm rồi anh nhỉ, tôi ngĩ như thế là đủ đấy, tôi mệt mỏi và chán nãn lắm rồi, anh ko xem tôi là gì cả, trong mắt anh tôi chỉ là một cái bóng…haha…Mình…c..hia ta..y đi “ – Nhỏ nói trong tiếng nấc, vừa lúc đó chiếc xe đến và nhỏ vụt chạy lên xe, Khánh hụt hẫng ko nói kịp một lời.