Lâm Gia Thiếu Nữ

Dựa theo nguyên tắc mà nói, Vương thị cũng được coi như là mẹ cả của Lâm Cảnh Nguyệt, nói Lâm Cảnh Nguyệt một hai câu cũng không có gì là sai.

Nhưng vấn đề quan trọng chính là, bởi vì dựa vào mẫu thân nàng, từ xưa đến nay Lâm Cảnh Nguyệt luôn có thói quen ra oai độc đoán, nàng làm sao có thể dung thứ cho người khác nói nàng như vậy được?

Lúc này, nàng liền lập tức, tức giận nhìn Vương thị nói:"Ở đây không có chỗ cho bà nói chuyện đâu!"

Vương thị cười lạnh, nói ra:"Mẫu thân của ngươi dạy ngươi như vậy sao? Đây là được giáo dưỡng tốt ư, không nói đến thân phận ta là mẹ cả của cô, chỉ cần thân phận ta là trưởng bối, thì ngươi hoàn toàn không có lý do để nói những lời này với ta."

Lúc này, Trên mặt của Lâm Cảnh Nhàn đầy vẻ xấu hổ nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, nói:"Muội muội, mặc dù muội hiểu lầm ta và Trình đại công tử, cơn tức giận này, cũng không thể phát giận lên người mẫu thân ta như vậy được?”"

Lúc này, Lâm Cảnh Nguyệt đã bị chọc tức đến mức không còn lý trí, nàng hừ lạnh một tiếng, nói:"Mẫu thân ư? Bà ta là cái gì chứ? Cũng đáng để ta gọi là mẫu thân à?"

Sắc mặt Vương thị trắng bệch, vẻ mặt không thể tin được, dùng tay ôm lấy ngực mình, hiển nhiên là đã bị lời nói của Lâm Cảnh Nguyệt làm cho tức giận rồi.

Trên thực tế, từ lâu trong lòng Vương thị đã hiểu rất rõ, Trần di nương và Lâm Cảnh Nguyệt này chưa bao giờ đặt bà vào trong mắt. Lúc này, bà hành động như vậy, cũng là bởi vì mấy ngày qua bà đã tiến bộ lên không ít, biết được, nên làm cách nào để đối phó với Lâm Cảnh Nguyệt và Trần di nương.

Trước kia, bà quá kiêu ngạo, quá cứng cỏi, làm việc gì cũng phải phân biệt đúng sai phải trái, cho nên ít nhiều gì cũng thường xuyên đối đầu với người khác, qua rất nhiều chuyện xảy ra, bà mới nhận ra, cho dù bà có lý, nhưng cuối cùng cũng trở thành người hung dữ chuyên bắt nạt người khác.


Nhưng Vương thị ngày nay đã khác xưa rất nhiều, đương nhiên cũng sẽ không giống như trước nữa.

Lúc này, bên trong đám người đã có người lên tiếng, lại chính là Bạch thị, Bạch thị hừ lạnh một tiếng, nói:"Chỉ là một đứa con gái của thiếp thất, lại không ngờ rằng, có thể ở trước mặt mọi người làm ra loại chuyện không biết xấu hổ đến như vậy!"

Sở dĩ Bạch thị dám ở đây nói chuyện, ngoài lý do là bên nhà chồng nắm giữ chức quan trong người ra, còn có nguyên nhân khác, chính là nhà chồng của Bạch thị, ít nhiều cũng có quan hệ họ hàng với Trình gia.

Hiện giờ, Lâm Cảnh Nguyệt sớm thôi sẽ trở thành phu nhân của dòng tộc họ Trình, Bạch thị tỏ vẻ bất mãn, tuy có chút phiền phức, nhưng suy cho cùng, đâu phải là bỗng nhiên nàng thêm chuyện chứ.

Lúc này, Lâm Tân Mẫn cũng đã nghe thấy động tĩnh ở đây, liền nhanh chân đi tới.

Theo nguyên tắc mà nói, bên này có rất nhiều nữ quyến, Lâm Tân Mẫn ít nhiều sẽ lảng tránh sang một bên, nhưng cho dù khoảng cách ở xa, hắn cũng nghe được vài lời to nhỏ ở phía bên này. Cho nên, hắn cảm thấy, nếu giờ hắn không ra mặt nữa, thì thể diện của phủ Lâm gia đều bị ném đi hết rồi.

Chuyện sủng thiếp diệt thê, trong lòng mọi người đều đã hiểu rõ, nhưng không thể để cho bên ngoài bắt được điểm đó mà bàn tán.

Lúc trước, Vương thị không có ở trong phủ, cũng không xảy ra xung đột như vậy.


Nhưng hôm nay thì khác, Vương thị có mặt ở phủ, nhưng lại bị một đứa nữ nhi của một thiếp thất làm cho mất hết mặt mũi. Vào lúc này, cho dù Lâm Tân Mẫn da mặt có dày, cũng không thể nào nhịn nổi.

Hơn nữa, nhìn thấy hai cô con gái của mình đều sắp phải gả đến Trình phủ, vào lúc này, nếu có làm ra điều gì sai trái, mà phá hỏng hôn sự, thì không tránh được mất đi một ít giá trị sao.

Đặc biệt là Lâm Cảnh Nguyệt, nếu không gả cho Trình Tri Hiểu, thì còn có thể gả cho ai đây?

Tuy chuyện xấu kia không đến mức ai ai cũng biết đến, nhưng cũng không thể nói là không ít người không biết được….

Lúc này, Lâm Tân Mẫn còn chưa biết, hiện giờ chuyện xấu kia, mọi người dường như đã biết hết rồi, lời Thải Liên nói rõ ràng đến như vậy, mọi người nghe đến như thể tận mắt chứng kiến luôn.

Đừng nói là thật, cho dù không phải, thì những người này cũng có thể xấu xa biến hóa ra một câu chuyện hề rỗng tuếch đó.

Lúc này, Trần di nương cũng bước nhanh tới, ánh mắt đảo qua một vòng, rất nhanh liền hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Nàng nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, lập tức nói:"Cảnh Nguyệt, còn không mau xin lỗi tỷ tỷ và phu nhân đi!"


Trần di nương là một người nhanh nhạy, trước kia khi không có Vương thi ở đây, nàng kiêu ngạo sao cũng được, nhưng bây giờ Vương thị đã xuất hiện, biểu diễn chút công phu bên ngoài, nàng đây vẫn làm được.

Đặc biệt là phải diễn trước mặt Lâm Tân Mẫn, nàng không muốn làm cho Lâm Tân Mẫn không vui.

Vẻ mặt Lâm Cảnh Nguyệt không thể tin nhìn Trần di nương, do tuổi tác của Lâm Cảnh Nguyệt vẫn còn trẻ so với Trần di nương, cho nên, lúc này liền nói:"Nương, rõ ràng Lâm Cảnh Nhàn chọc tức con trước."

Lúc này, Lâm Tân Mẫn trầm mặt nhìn Lâm Cảnh Nguyệt, hắn liền nói:"Còn không mau xin lỗi tỷ tỷ ngươi, sau đó quay trở về đóng cửa ăn năn hối cải cho ta."

Lâm Tân Mẫn không quan tâm đến việc ai đúng ai sai trong chuyện này, chỉ biết, bất luận như thế nào, cũng phải bênh vực cho Lâm Cảnh Nhàn và Vương thị, nếu không thể diện của Lâm gia thực sự đều bị ném ra ngoài hết.

Cho dù, hắn có yêu thích Trần di nương hơn, nhưng Trần di nương và Vương thị giao chiến, làm trò cười trước mặt nhiều người như vậy, hắn cũng phải lựa chọn đứng về phía Vương thị mà thôi.

Huống chi, lúc này, trong tim hắn giờ chỉ có mỗi La Bình Nhi, về phần Trần di nương, hắn đối với nàng chỉ là niệm tình xưa cũ. Cho dù vậy, bây giờ Trần di nương cũng không đủ để hắn có thể vì nàng mà không màng tất cả đứng về phía nàng.

Sau khi cân nhắc ưu và nhược điểm, đương nhiên Lâm Tân Mẫn không chút do dự mà đứng về phía Vương thị.

Lúc này, Lâm Cảnh Nhàn đã chậm rãi đứng lên, với dáng vẻ mềm mại yếu ớt, nhìn nàng cứ như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào, nàng với đôi mắt đỏ hoe, giọng nói có chút ủy khuất, nói:"Phụ thân, tuy Cảnh Nguyệt muội muội đã làm sai, nhưng thỉnh phụ thân niệm tình hôm nay là ngày đại thọ của tổ mẫu, mà tha cho muội muội đi ạ."

“"Vốn chỉ là chuyện tỉ muội hai người bọn con, là trò chơi của các tiểu nữ nhi, suy cho cùng cũng không đến mức quấy rầy nhiều người như vậy đâu." Lâm Cảnh Nhàn tiếp tục nói.


Lời vừa nói ra, những người chung quanh đứng vây xem, có phần xấu hổ ngượng ngùng, lần lượt rời đi. Tuy nhiên, trong lòng bọn họ đã biết rất nhiều chuyện, giả tỷ như chuyện Lâm Cảnh Nguyệt trèo lên giường của tỷ phu mình chẳng hạn.

Chẳng hạn như, đại cô nương của Lâm gia kia, rất khác với vẻ ngoài tầm thường mà bên ngoài vẫn đồn thổi, đầu tiên là nói về dáng vẻ, so với muội muội nàng vẫn đẹp hơn rất nhiều, còn về tính tình, thì quả thật rất tốt.

Chuyện xảy ra lớn như vậy, lúc này, vẫn còn muốn bảo vệ đứa muội muội của mình.

Một cô nương như vậy, quả rất đáng tiếc khi bị gả cho vị nhị công tử mắc bệnh của Trình gia kia, thật sự quá đáng tiếc a.

Tuy rằng, mọi người đều bị Lâm Cảnh Nhàn hạ lệnh đuổi khách, nhưng trong lòng bọn họ cũng không oán trách Lâm Cảnh Nhàn, trái lại còn thật sự cảm thấy, nàng vẫn luôn suy nghĩ cho đứa muội muội mình.

Nói chung là, lúc này ở trong lòng mọi người, Lâm Cảnh Nhàn quả thực chính là một thánh mẫu, thực sự là một tiểu cô nương ôn hòa lương thiện.

Hãy nói về phần Lâm Cảnh Nguyệt… Lúc này, khi mọi người nghĩ đến cô ta, không một câu nào là tốt cả.

Ả chẳng những cướp đi tỷ phu tương lai của tỷ tỷ mình, lúc này còn muốn hèn hạ khinh bỉ tỷ tỷ của mình nữa chứ, cô ta có điểm nào là dịu dàng thiện lương đây?

Lúc trước, Trần di nương mang theo Lâm Cảnh Nguyệt ra mắt, lúc đó, trong lòng mọi người, ai ai cũng cảm thấy Lâm Cảnh Nguyệt thực sự là một cô gái ôn nhu hiền diệu.

Tuy nhiên, vào lúc này, mọi người đều cảm thấy, những phẩm hạnh tốt đẹp của Lâm Cảnh Nguyệt lúc trước, đều là giả tạo cả mà thôi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận