Đương nhiên Nhan Duệ sẽ không làm gì với Phàn Viễn ngay trong bệnh viện, thấy gương mặt lộ vẻ ray rứt áy náy của anh, cơn tức đã nguôi ngoai phần nào.
Hắn sống dằng dặc bao nhiêu năm, nhưng không ai có thể khiến hắn kìm nén bức bối như vậy, hoặc nên nói là, không ai có thể khiến hắn phải chật vật mà vẫn có thể sống tốt. Thế nhưng, mọi nguyên tắc của hắn, vừa gặp Phàn Viễn thì không thể không nhượng bộ, hơn nữa lại còn cam tâm tình nguyện.
Phàn Viễn yên lặng ngoan ngoãn để Nhan Duệ kéo lên xe, lúc xe phóng như bay ra ngoài, trong lòng anh vẫn còn thấp tha thấp thỏm.
Tuy rằng không biết rốt cuộc trong phòng bệnh đã xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhất có hai chuyện mà anh biết rõ, một là nam chính đột nhiên không nghe lời anh trai Nguyên Thừa thân yêu, hai là nam chính chọc giận Nhan Duệ, đã thế còn không có ý định cải tà quy chính.
Phàn Viễn có thể khẳng định, nếu ban nãy anh không kịp thời xuất hiện đúng lúc, rất có thể nam chính bây giờ đã bị xóa sổ.
Anh hiểu Nhan Duệ hơn nhiều người khác, thân phận và địa vị hình thành nên tính cách và hành vi, khiến hắn trở nên tùy tiện và không biết kiêng nể gì. Trong mắt chủ thần, những người ở dưới hạ tầng, căn bản chẳng là cái gì cả.
Giống như những bậc quân vương thời cổ đại, có thể tùy ý chém giết thần dân, mà không vấn vương trong lòng. Thậm chí những vai thần dân bình thường trong kịch bản còn chẳng vào mắt hắn, chỉ là một chuỗi số liệu có thể tùy ý bóp méo và cắt bỏ.
Sở dĩ Nhan Duệ cứ nán lại mãi ở hạ tầng cũng là vì anh, cho nên anh không có tư cách gì để trách móc Nhan Duệ, đây cũng là lý do vì sao thế giới trước hắn tự ý phá hỏng kịch bản, anh cũng chỉ nhắc nhở và khuyên bảo, chứ không thật sự giận hắn.
Suốt quãng thời gian dài dằng dặc sống trong cô độc, đột nhiên lại xuất hiện một người kè kè bên cạnh mình, cho dù là ai cũng không thể từ chối, Phàn Viễn cũng không phải ngoại lệ. Chính bản thân anh hiểu rõ, sâu thẳm trong lòng anh, thật ra cũng mong có Nhan Duệ ở bên bầu bạn, dù cho biết rõ làm bạn với hắn cũng đồng thời đối mặt với rất nhiều phiền phức.
Cũng bởi vì như vậy, nên lúc này anh mới vô cùng phiền muộn và chột dạ, tuy rằng anh không hối hận vì đã ra tay giúp nam chính, nhưng Nhan Duệ lại chịu đựng ngộp ngạt như vậy vì anh, hắn là chủ thần cao cao tại thượng, dựa vào đâu mà phải chịu những chuyện này chứ? Dựa vào hắn thích mình, nên hết lần này tới lần khác bắt hắn phải nhượng bộ mình sao, vậy thì anh cũng hèn hạ quá rồi.
Bởi vì công hiệu của Ngưng Thần Đan vẫn chưa hết, cho nên bên tai Phàn Viễn ầm ĩ những tiếng động từ bốn phương tám hướng truyền tới, có tiếng tranh cãi ầm ĩ, có tiếng hò reo vui mừng, có tiếng rũ rượi mỏi mệt, có tiếng khóc lóc kể lể.. nhất thời cảm thấy phiền không chịu được.
Anh tập trung toàn bộ tinh lực vào người đàn ông bên cạnh, lặng lẽ lắng nghe tiếng nhịp tim bình ổn của hắn, “Thình thịch, thình thịch..” từng nhịp từng nhịp một, mạnh mẽ đánh vào lòng anh.
Phàn Viễn nắm tay, nghiêng đầu nhìn sườn mặt phẳng như đao tước, qua hệ thống từ từ cất tiếng: “Nhan Duệ, xin lỗi nhé.”
Người đàn ông bên cạnh không nói gì, thậm chí ngay cả chân mày cũng không động lấy một chút, gương mặt vẫn lạnh như sương giá, thế nhưng Phàn Viễn lại có thể nghe thấy rõ được nhịp tim hắn từ từ gia tốc, giống như trống mà đập thình thịch, đã bán đứng tâm tình hắn lúc này.
Phàn Viễn không kiềm chế được mà mở to mắt, thế mà, thế mà Nhan Duệ lại vì ba chữ ngắn ngủi của anh mà trái tim loạn nhịp, nếu không phải chính tai nghe thấy, có lẽ cả đời anh không thể tin được.
Không biết ôm suy nghĩ gì trong lòng, anh dè dặt lên tiếng thử xét dò: “Nhan Duệ, anh thích tôi thật à?”
Tay lái của Nhan Duệ khẽ khựng lại một chút, hắn tỉnh bơ rẽ xe vào một ngã ba, Phàn Viễn đâu để ý tới điều này, lúc này trong đầu anh chỉ để ý thấy tiếng trái tim Nhan Duệ thoáng đập mãnh liệt hơn.
Hóa ra dù bề ngoài hắn ung dung bình tĩnh như nào, biểu hiện thành thục ổn trọng ra sao, thì chỉ một câu nói của mình thôi cũng có thể xuyên thủng lớp vòng vây của hắn. Hóa ra giữa bọn họ, người vẫn luôn chiếm thế thượng phong không phải là Nhan Duệ, mà là anh.
Sự nhận thức này khiến tự đáy lòng anh cảm thấy mừng rỡ, cũng bởi vậy mà mọi thấp thỏm âu lo ban nãy đều bị ném ra sau đầu, anh như một tướng quân đắc thắng, hớn hở nói: “Hóa ra anh thích tôi tới vậy…”
Cuối cùng vẻ mặt lạnh lùng của Nhan Duệ cũng thả lỏng, hắn không kiềm chế được mà nghiêng mặt liếc mắt nhìn Phàn Viễn, cuối cùng cũng không kìm nổi nụ cười nhàn nhạt bên khóe môi: “Không phải anh đã tỏ tình với em từ lâu rồi sao, lúc đó cũng không thấy em vui như vậy.”
Phàn Viễn lầm bầm nói: “Mấy chuyện này đâu có giống đâu.”
Đúng là Nhan Duệ đã tỏ tình từ lâu rồi, nhưng cách thể hiện của hắn lại chẳng ra gì.
Trước đây Phàn Viễn chưa từng yêu ai, nhưng anh cũng biết lúc yêu một người, sẽ cố hết sức để đối phương vui vẻ, săn sóc dung túng người ấy, đấy mới là điều người yêu cần phải làm. Nhưng Nhan Duệ thì sao chứ? Hắn nghĩ đủ mọi cách để khiến anh bí bách bực dọc, chọc anh xù lông lên, lừa anh trêu ghẹo anh, còn quấn lấy anh sỗ sàng muốn khai bao, anh thật sự không biết hắn thích mình đến đâu.
Hóa ra không phải không thích, chỉ là không biết mà thôi, nhưng mà lại dễ thương ngoài dự đoán.
Nhan Duệ nhìn anh không biết đang nghĩ gì, đôi mắt nhỏ dài dưới cặp kính ẩn ý cười, giống như một con hồ ly tinh ranh, hắn giơ tay lên vuốt ve sườn mặt Phàn Viễn, da thịt mịn màng khiến hắn không kiềm chế được mà híp mắt lại, Phàn Viễn đang vui nên cũng chẳng thèm để ý, mặc cho hắn chấm mút.
Một lúc sau Phàn Viễn dè dặt hỏi: “Hôm nay lúc ở phòng bệnh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, sao đột nhiên Nguyên Tụng lại nổi giận với anh?”
Bầu không khí vốn đang rất ấm áp đột nhiên đông cứng lại, Phàn Viễn nhận thấy bàn tay đang vuốt ve mặt mình dừng lại, định nói mấy câu để hòa hoãn bầu không khí, lại nghe thấy Nhan Duệ thản nhiên nói: “Không có gì.”
Không có gì là có ý gì? Phàn Viễn thấy sốt ruột, đang định hỏi bóng hỏi gió, lại nghe thấy giọng nói máy móc lạnh lùng của Tiểu Ngũ vang lên.
“Bíp, tốt bụng nhắc nhở, giờ xe đang chạy lệch khỏi mục tiêu mong muốn, vị trí cụ thể Tiểu Ngũ không kiểm tra ra được.”
Cái vẹo gì thế? Phàn Viễn sửng sốt nhìn ra ngoài cửa sổ, xung quanh đen kịt gần như không thể nhìn ra cái gì. Sao lại như vậy được chứ, bởi vì từ bệnh viện về nhà nguyên chủ phải đi qua một khu phố sầm uất, có rất nhiều đèn đường, người xe như nước, giờ là sao chứ?
Anh cũng không kịp dùng hệ thống truyền âm, quay đầu nhìn về phía Nhan Duệ, hỏi thắng: “Chúng ta đang đi đâu vậy?”
Nhan Duệ khẽ bật cười thành tiếng rồi dừng xe lại, hắn từ từ tháo dây an toàn ra, giơ tay lên liếc nhìn đồng hồ, từ tốn nói: “Chưa tới mười phút đã phát hiện ra, nhanh hơn anh đoán nhiều.”
Phàn Viễn hừ một tiếng, anh dồn hết sự tập trung lên người Nhan Duệ, cho nên không để ý tới bên ngoài, nếu không có Tiểu Ngũ nhắc nhở, có cho anh nửa tiếng cũng không phát hiện được ra.
Chưa tới mười phút, chắc chắn không thể lái xe đi quá xa được, nhưng mà nơi này tối đến kì dị, anh tập trung tinh lực ra bốn phía xung quanh, tĩnh tâm lắng nghe.. Một lúc sau cả kinh, tuy rằng tiếng rất nhẹ, nhưng anh có thể nghe thấy rõ tiếng bánh xe xoay tròn, còn có tiếng nói chuyện mơ hồ, tiếng loa phóng thanh, có thể xác định vẫn đang ở trong khu vực sầm uất.
Phàn Viễn nghĩ tới thân phận của Nhan Duệ, cũng hiểu ra, chắc chắn là xuyên qua khe hở không gian, đưa cả người và xe tới một không gian hư vô rồi.
Móa nó trên đường kiểu gì cũng có camera thu hình, hai người họ cứ như vậy biến mất, kiểu gì mai cũng lên trang nhất cho mà xem!!
Anh đau cả đầu nhìn về phía Nhan Duệ, thấy hắn tỉnh bơ nhìn mình, nhớ tớ câu nói “Chịu thay hắn” trong bệnh viện, xem ra hắn định xử lý mình thật rồi.
“Tôi đã nói xin lỗi rồi cơ mà!” Anh cố gắng nhấn mạnh.
“Nhưng anh đã chấp nhận đâu.” Nhan Duệ nghiêm túc nói.
Phàn Viễn uể oải dựa vào ghế, chẳng còn cách nào nói: “Thế giờ anh muốn làm gì? Chơi rung xe à?”
Nhan Duệ hạ ghế xuống, xoay người đè lên người anh, vừa giúp anh cởi giây an toàn vừa nhẹ giọng hỏi: “Thế em có chịu không?”
Phàn Viễn không nói lời nào, đặt tay lên lồng ngực hắn, anh nhắm mắt lại, cảm nhập nhịp tim đang loạn nhịp dưới bàn tay mình, cười tủm tỉm nói: “Diễn sâu thật đấy, làm tôi cứ tưởng anh là cao thủ cơ, hóa ra…”
Ngón trỏ anh khẽ chạm vào khe ngực Nhan Duệ, cười đến là tinh ranh, chẳng hề hay biết lúc này mình quyến rũ tới nhường nào: “Chỉ là giả vờ giả vịt…”
Ánh mắt Nhan Duệ dần trở nên thâm sâu, nắm lấy bàn tay đang làm loạn của anh, đưa ngón trỏ anh vào trong miệng, nhẹ nhàng cắn lên móng tay được cắt gọn gàng, giọng khàn khàn: “Bởi vì, anh chỉ có em thôi.”
Phàn Viễn cảm thấy trái tim mình bị đánh mạnh một cái, một dòng chảy ấm áp chảy xuôi vào lòng, anh cố kiềm chế không cong môi lên, vươn tay ôm cổ Nhan Duệ, “Chủ thần đại nhân, hóa ra lại là một chú chim non không có kinh nghiệm, nói ra ai mà tin được cơ chứ.”
Nhan Duệ cười nói: “Ai bảo anh không có kinh nghiệm nào, lần trước ở Lạc Nhật Nhai…”
Phàn Viễn vội vàng nhốt Tiểu Ngũ vào phòng tối, tiện đà dán môi lên ngăn chặn lời hắn sắp nói ra.
Đây là lần đầu tiên anh chủ động hôn Nhan Duệ, động tác rất thành thạo, tất cả là nhờ thế giới trước Nhan Duệ rất biết cách chỉ dạy, anh mút lấy cánh môi Nhan Duệ, lưu loát càn quấy trong miệng hắn, đúng là một học sinh xuất sắc, Nhan Duệ hưởng thụ sự chủ động hiếm khi có được, không muốn đả kích sự tự tin của anh, cố gắng phối hợp cùng anh.
Hai người cứ như vậy ôm hôn trong xe, đều là đàn ông con trai, lại đang ở cái độ như lang như hổ, nên chẳng có chút e dè gì, chẳng mấy chốc đã cuốn lấy nhau, xé rách áo quần người kia, chẳng bao lâu sau đã bắt đầu dựng thẳng.
Bởi vì không gian trong xe nhỏ hẹp, nên có rất nhiều động tác không thực hiện được. Phàn Viễn dựa sát lên người Nhan Duệ, không ngừng trồng ‘dâu’ trên cơ thể hắn, nhất là hai đầu ngực, bị anh liếm mút phát ra thành tiếng, chẳng bao lâu sau đã dựng lên, Nhan Duệ thở hổn hển từng nhịp nặng nề, cố gắng đè nén ham muốn đẩy Phàn Viễn xuống mà điên cuồng làm.
Phàn Viễn vẫn chẳng biết mình đã gây ra họa gì, lại còn đang âm thầm sung sướng vì sự phối hợp kia của Nhan Duệ, thầm nghĩ đúng là hắn yêu mình đến mức không thoát ra được, nếu không sao lại ngoan ngoãn như vậy chứ!
Anh lại càng hăng hái hơn, vươn tay sờ về nơi đó của Nhan Duệ, cách một lớp quần mà xoa xoa nắn nắn, vốn nơi đó đã dần cứng lên rồi, giờ càng ngày càng lớn hơn, Phàn Viễn cởi quần hắn thả cậu bé ra ngoài, đến khi trông thấy rõ ràng cậu bé ấy lớn tới đâu, sợ hãi run tay lên.
Chẳng lẽ Nhan Duệ dựa theo linh thể hắn mà tạo nên thân thể này?! Lại một lần nữa anh cảm thấy may mắn vì mình đã ra tay trước, bằng không thứ lớn như thế tiến vào thân thể mình, mất mạng chứ chẳng chơi!
Anh lấy tay vỗ về cậu bạn kia, qua một lúc thấy thứ trong tay càng ngày càng trở nên thô to, càng ngày càng cứng rắn, nhưng lại chẳng có vẻ gì là sắp ra, anh nâng mắt lên nhìn thấy đồng tử mắt đen láy pha lẫn ý giễu cợt của Nhan Duệ, không cam lòng bị hắn coi thường như vậy, khiến anh không đếm xỉa gì tới xấu hổ nữa mà ngậm thứ kia vào trong miệng.
Miệng anh không lớn, mới ngậm được một phần ba đã đủ chật vật, nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đủ khiến Nhan Duệ rung động, hắn xoa đầu Phàn Viễn, giọng khản đặc, thấp giọng khích lệ anh: “Cục cưng, sâu hơn nữa đi…”
Mặt Phàn Viễn đã đỏ bừng, anh cố gắng há miệng ra, ngậm cái đó của Nhan Duệ vào sâu hơn, mãi đến khi không thể sâu hơn nữa mới thôi.
Nhan Duệ cảm thấy mình ở ngay cổ họng Phàn Viễn, hắn tiếp tục dụ dỗ: “Cục cưng, liếm đi, giống như anh làm với em vậy…”
Cả khoang miệng của Phàn Viễn bị cái vật cứng rắn kia của Nhan Duệ chiếm cứ, giọng nói bị nghẹn lại, cảm giác chặt kín khó chịu, nhưng nhớ tới trước kia Nhan Duệ đã dùng miệng làm giúp mình nhiều lần như vậy, mình cũng nên đáp lễ một lần. Hơn nữa anh thầm nghĩ, khẩu giao như này cũng đồng nghĩa là anh ‘ăn’ Nhan Duệ, cảm giác vui vẻ sung sướng này khiến anh quên đi sự khó chịu sinh lý.
Anh bắt đầu dùng lưỡi từ từ liếm mắt cậu bé nóng rực của Nhan Duệ, giống như ăn thử thứ gì đó mới lạ, đầu tiên dè dặt thử, sau đó càng lúc càng lớn mật, dùng toàn lực để lấy lòng Nhan Duệ.
Vốn là Nhan Duệ đã sắp bùng nổ, bị anh trêu chọc như vậy, đâu còn chịu đựng được nữa, hắn thoáng dùng sức ấn đầu Phàn Viễn xuống, Phàn Viễn bị hắn ép ngậm sâu vào cổ họng, nước mắt sinh lý không tự chủ chảy ra, nhưng đến khi nghe thấy tiếng thở sung sướng của Nhan Duệ, lại cảm thấy thỏa mãn. Cứ như vậy ngậm vào nhả ra mười mấy lần, ngay lúc Phàn Viễn không chịu được nữa, cuối cùng Nhan Duệ cũng bắn ra.
Phàn Viễn không kịp nhả ra, một dòng chảy nóng bỏng bắn vào miệng, anh chật vật nhả nơi đó của Nhan Duệ ra, dòng nước trắng kia bắn thẳng lên mặt anh, anh nhắm mắt lại mặc kệ thứ gì đó của Nhan Duệ bắn vào mặt mình, bên tai nghe thấy tiếng than nhẹ của Nhan Duệ, cảm nhận bàn tay to lớn của hắn vuốt ve gò má mình, trong lòng dâng lên cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Anh thầm nghĩ Nhan Duệ mới sung sướng ra nhiều như vậy, nhất thời không thể cứng rắn nổi, bởi vậy nên không đợi Nhan Duệ hồi phục tinh thần, quyết định nhảy lên người hắn, hồi tưởng lại trong ảo cảnh Nhan Duệ làm thế nào với mình, thực hành ngay trên người hắn.
Nhan Duệ nhìn cậu nhóc kia gặm cắn lung tung khắp người mình, thầm nghĩ, này là phản công trong truyền thuyết sao?
Phàn Viễn đang gặm cắn đến là say sưa, đột nhiên cảm thấy trời long đất lở, lại một lần nữa bị Nhan Duệ đè xuống dưới thân, còn chưa kịp kháng nghị, quần đã bị tụt xuống, dưới thân lạnh toát, anh khó chịu co người lại, hóa ra là Nhan Duệ đang dùng cái thứ chất lỏng gì đó bôi lên mông anh, trơn trơn, lành lạnh, khiến anh cảm thấy sợ hãi.
Nhan Duệ nâng chân anh gác lên vai mình, ngón tay dính một ít chất bôi trơn mà chen vào hậu huyệt, Phàn Viễn bất mãn lầm bầm nói: “Lần này tới phiên em làm, em đã giúp anh làm cái kia rồi…………”
Nhan Duệ không kiềm chế được mà bật cười, ngón tay vẫn đang làm loạn trong cơ thể anh, nhẹ nhàng hôn lên Tiểu Viễn Viễn đang run nhè nhẹ, sau đó ngậm nơi dễ thương kia của Phàn Viễn vào miệng, kỹ thuật của hắn và Phàn Viễn không cùng một đẳng cấp, hắn vừa làm vài cái đã khiến cả người anh mềm nhũn, sung sướng chỉ có thể rên khe khẽ.
Hắn vừa khẩu giao, vừa khuếch trương bên trong Phàn Viễn, đợi đến khi nơi đó có thể tiếp nhận ba ngón tay, cuối cùng hắn cũng không kiềm chế được, nâng cậu em đã đứng thẳng đợi ra trận, kiên định, không chút lưu tình mà chen vào trong cúc huyệt của Phàn Viễn, lúc tiếng than sung sướng của hắn vang lên, cũng là lúc Phàn Viễn kêu đầy đau đớn.
Ba ngón tay đương nhiên không thể so với cái nơi cứng rắn kia của Nhan Duệ. Phàn Viễn không ngờ hắn lại đột nhiên đi vào, đau đến mặt mũi trắng bệch, cậu bé vốn đã dựng lên liền mềm nhũn cả xuống. Không kiên nhẫn như lần trước, lần này Nhan Duệ nóng vội hơn nhiều, Phàn Viễn chẳng biết đây là lửa dục do chính mình trêu chọc mà bùng lên, chỉ cảm thấy oan ức tủi thân và không cam lòng, không ngừng giãy giụa tránh né Nhan Duệ.
Nhưng lần này Nhan Duệ không còn thương tiếc anh như trước, hắn mặc kệ sự chống cự yếu ớt của Phàn Viễn, tách cơ thể anh, để cúc huyệt ửng hồng hoàn toàn lộ ra, hắn giữ đôi chân trắng mịn, bắt đầu mạnh mẽ ra vào. Nơi đó của Phàn Viễn siết chặt lấy cây gậy th*t của hắn, mỗi một lần ra vào đều vô cùng khó khăn, lúc rút ra không chỉ kéo lớp thịt non hồng nhạt ra, còn có dịch bôi trơn bị va chạm tạo thành bọt trắng.
Cảm giác đau đớn và sung sướng đồng thời ập tới, Phàn Viễn bị hắn làm đến mức không thể khép miệng lại, mặc cho nước miếng dâm đãng chảy dài ra khỏi khóe miệng, nước mắt cũng theo từng nhịp ra vào nhanh chậm mà từ từ ứa ra, mới đầu anh vẫn còn cố gắng đè nén mà giãy giụa tỏ vẻ kháng nghị, thế nhưng càng về sau thì chẳng nhớ nổi cái gì cả, chỉ biết nắm chặt lấy cánh tay Nhan Duê, miệng dâm đãng kêu ưm ưm a a, không kiềm chế được mà thúc giục hắn nhanh hơn, đôi chân dài quấn chặt lấy hông Nhan Duệ, không cho cây gây thịt mang tới khoái cảm kia rời khỏi người mình.
Nhan Duệ vừa nặng nề ra vào bằng tốc độ người thường khó có thể sánh bằng, vừa ra sức vỗ mông anh, mãi cho đến khi nơi đó đỏ rần lên, mới thấp giọng thở gấp hỏi: “Sau này còn dám nữa không?”
Phàn Viễn không nghe rõ hắn nói gì, chỉ có thể trả lời theo bản năng: “Ưm… không dám nữa…. Nhan Duệ, sướng quá… đừng ngừng lại….”
Đôi mắt đen láy của Nhan Duệ lóe lên tia vui vẻ, hắn lại mạnh mẽ ra vào hơn trăm lần nữa, bắn hết vào trong cúc huyệt của Phàn Viễn, Phàn Viễn bị dòng chảy nóng bỏng khiến không nhịn được mà co người lại, chỉ biết vươn tay bám chặt lấy Nhan Duệ, giống như đây là cọng rơm cứu mạng duy nhất của mình.
Nhan Duệ ôm chặt anh vào lòng, không để chừa khe hở nào, nơi tư mật vẫn như trước quấn lấy nhau, hắn hôn lên cần cổ trắng nõn của Phàn Viễn, giọng nói khàn khàn vang lên bên tai anh: “Cục cưng, còn muốn nữa hay không?”
Phàn Viễn vẫn còn chìm đắm trong khoái cảm, chỉ thuận theo mà ôm chặt cổ hắn, Nhan Duệ khẽ nở nụ cười: “Rồi, anh biết rồi.”
Đêm vẫn còn dài…
Sau đó lại tiếp tục từ từ chinh chiến suốt buổi tối dài dằng dặc…
Sau này Phàn Viễn nhớ lại, tổng kết: Sảy chân một bước ôm hận ngàn năm.
Nhan Duệ thì cảm thấy mỹ mãn mà tổng kết: Công tác ‘lên lớp’ trước khi làm rất quan trọng.
Cuối cùng Phàn Viễn mệt lả, đến khi quần áo xộc xệch bị Nhan Duệ bế lên nhà đã là đêm khuya, anh kiệt sức nằm trong bồn tắm, để mặc Nhan Duệ giúp anh rửa sạch nơi nào đó, vừa nghĩ tới cái tên trước mặt chính là nguyên nhân khiến mình eo mỏi lưng đau, anh liền giận dữ hất nước vào người hắn, thấy hắn không tránh né mà để mặc anh làm loạn, anh cũng mất hứng thú..
Tắm rửa xong xuôi, Nhan Duệ dùng máy sấy giúp anh sấy khô tóc, anh vẫn chưa bỏ cuộc mà hỏi: “Anh vẫn chưa nói cho em biết, hôm qua anh nói chuyện với Nguyên Tụng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhan Duệ thờ ơ nói: “Chuyện đó hả, thực ra cũng không có gì, tên ấy come out với anh, bị anh dạy dỗ mấy câu nên thẹn quá hóa giận.”
Phàn Viễn giật phích cắm máy sấy ra, cả căn phòng ngủ liền yên tĩnh lại, anh trợn trừng mắt hỏi: “Anh vừa mới nói cái gì cơ? Tiếng máy sấy lớn quá, nên chắc là em không nghe rõ.”
Khóe môi Nhan Duệ cong lên, buông máy sấy xuống, lấy khăn giúp anh lau giọt nước trên tóc, từ từ cất tiếng nói: “Anh nói, nam chính come out.”
Nam chính… come out?!!!!!!!!!!!
#thế-giới-này-hư-cấu-quá!#
#nhất-định-là-đêm-nay-mình-mệt-quá-nên-nghe-nhầm-rồi!#
#nam-chính-gay-trong-truyện-BG-đi-chết-hết-đi!!!!!!!!#M: Fun-fact: Tác giả viết H nửa chừng rồi viết lại cho dài ra =)) Đoạn ban đầu tác giả định không cho Phàn Viễn khẩu giao mà để anh Duệ không kiềm chế được đè Phàn Viễn luôn:3