Lâm Giang Tiên

“Điện hạ, chúc mừng ngươi, là một nam hài khả ái!”

“Nam hài? Có thể hay không cho ta ôm một cái...”

“Đúng vậy, đương nhiên là có thể... Đây!”

“Ngô... Thật xấu xí... Đây thật là hài tử của ta?”

“Điện hạ chớ trách, cục cưng vừa sinh hạ chính là như thế này, đầy tháng sẽ trở nên xinh xắn hơn!”

“Thực sự? A! Thấy không, thấy không... Hắn vừa ngáp một cái... Ha ha, hảo thú vị!!”

“Ha hả... Điện hạ, tên cục cưng đã được nghĩ tốt chưa?”

“Rồi a! Đã sớm nghĩ ra rồi, nam hài sẽ gọi là ‘ Tễ Tinh Duy ’!!”

“‘ Tễ Tinh Duy ’... Ân, tên rất hay, vì sao lại gọi như thế a?”

“Đó là bởi vì...”

Mùa đông năm ấy mùa, Tinh Nhi được sinh ra, ta biết chính mình không còn cô độc trên đời nữa. Tinh Nhi là bảo bối của ta, là lễ vật mà lão Thiên ban tặng cho ta. Thần cùng ta không thể ở cùng một chỗ, thế nhưng Tinh Nhi thì có thể, hắn chính là nhi tử của ta, hắn rất yếu đuối, cần sự chiếu cố cùng nuôi nấng của ta. Từ thời khắc hắn được sinh ra ta đã quyết định, cho dù chỉ có một mình ta, ta cũng sẽ thương hắn, bảo hộ hắn, cho hắn một cuộc sống vĩnh viễn vui sướng hạnh phúc...


“Ân...” Phong từ trong mộng tỉnh lại, theo phản xạ mà sờ sờ sang bên cạnh, nhưng không có phát hiện TInh Nhi vốn sẽ nằm ở đó, “Tinh Nhi?”

Nghe tiếng Phong, Thần đang nằm úp sấp trên bàn cũng lập tức tỉnh lại, đi tới bên giường ngồi xuống, kéo tay Phong hỏi: “Phong! Có nhận ra ta không?”

“Nhị ca?” Phong có chút ngoài ý muốn, “Ngươi sao ở chỗ này?”

“Phong?” Ngày hôm nay Phong hình như lãnh tĩnh quá … Này, cùng với tối hôm qua so sánh quả thực như là hai người khác biệt, điều này làm cho Thần từ đáy lòng nổi lên một dự cảm xấu, “Ngươi... Còn nhớ rõ ngày hôm qua xảy ra chuyện gì không?”

“Ngày hôm qua? Nhớ kỹ a! Không phải là ngươi thành thân sao?” Phong xốc chăn lên bước xuống giường, “Được rồi, ngươi ngày hôm nay sao sớm như vậy đã đến đây? Sao vậy, muốn hướng ta khoe thành quả động phòng đêm qua sao?”

“...” Lẽ nào...”Phong, Tinh Nhi hắn...”

“Không thấy a!” Phong mặc y phục, bắt đầu chỉnh lý đệm chăn, “Tiểu quỷ này là nghịch ngợm nhất! Không biết mới sáng sớm đã đi nơi nào chơi đùa rồi... Thật là, ta lại phải đi tìm hắn rồi...”

Phong thực sự quên mất cái chết của Tinh Nhi rồi? Thần không rõ, cũng không dám loạn hỏi linh tinh.

“Thần, ngươi sáng sớm tìm ta chính là vì Tinh Nhi? Để nhị tẩu một mình là không tốt nha...” Phong chỉnh lý xong tất cả, mở cửa phòng.

“Ngươi muốn đi đâu?” Thần vội vàng hỏi.

Phong xoay người, “Đương nhiên là tìm Tinh Nhi! Thuận lợi làm chút gì đó ăn...”

Thần lập tức nói: “Chờ một chút, ta và ngươi cùng đi!”

“Tùy ngươi!” Phong không có nhìn y, trực tiếp hướng trù phòng đi đến...

── Ngự trù phòng ──

“... Được rồi! Hoàn thành!” Phong cầm hai lồng xíu mại nóng hổi, “Tinh Nhi nhất định sẽ thích!”

“Phong, Tinh Nhi hắn đã...” Thần lo lắng nhìn tình trạng Phong, định nói cho hắn biết sự thực.

Phong nhưng không có nghe thấy y nói gì, chỉ là xoay người nhìn sắc trời một chút, rồi tự nhủ: “Đều đã trễ như vậy! Tinh Nhi nhất định đã đói bụng lắm!”

“Phong!”

Phong quay đầu, mỉm cười mà hỏi thăm: “Thần, có muốn hay không cùng ta đi tìm Tinh Nhi?”


“Tìm Tinh Nhi?” Hiện tại bọn họ đi đâu mà tìm Tinh Nhi?

Thấy Thần không nói gì, Phong thất vọng thở dài: “Ai... Không đi thì thôi!!! Ta tự mình đi...”

“...” Thần khẽ cắn môi, quyết định!!”Phong, đi theo ta!!” Y dứt khoát kéo Phong đi.

“Đi nơi nào?” Phong cầm theo hai lồng xíu mại bị ép đi theo Thần.

“... Ta đem ngươi đi gặp Tinh Nhi!” Thần nắm chặt lấy tay Phong nói nhỏ, “Không cần lo lắng, vô luận phát sinh chuyện gì, ta cũng sẽ cùng ngươi một chỗ! Không cần sợ, có một số việc, chúng ta cùng đi đối mặt!!”

“Thần?”

── Vị Ương cung. Phân điện ──

Ngày hôm qua sau một hồi đại hỏa liền trở thành một đống tro tàn. Hiện tại đang do Tiểu Tứ trông giữ, đám nô tài đang thu dẹp đống phế tích, nhìn từ đó có thể tìm ra chút nguyên nhân vụ đại hỏa, còn có... di thể của Tinh Nhi! Bất quá một đêm cố gắng đã qua, vẫn không có chút hi vọng nào! Phân điện này đã bị cháy sạch chỉ còn lại vài cây cột đen sì, đồ vật này nọ trong phòng đều bị thiêu không còn một mảnh, cho dù có tìm được thi thể chỉ sợ cũng chỉ còn tro cốt...

“Tiểu Tứ! Cho bọn họ lui đi!” Thần kiên quyết kéo Phong đến chỗ này.

“Nhị ca? Tam ca!” Tiểu Tứ thấy bọn hắn tới, tức khắc hạ lệnh, “Toàn bộ lui xuống phía dưới nghỉ ngơi!! Đến quá ngọ sẽ tiếp tục!”

“Tuân mệnh!” Nô tài đều lui ra, chỉ một lát thôi, để lại ở đây ba vị chủ tử!

“Thần...” cánh tay đang xách chiếc lồng của Phong có chút run, “Ngươi dẫn ta tới nơi này làm gì?”

“Phong, đêm qua Tinh Nhi ngủ ở nơi này!” Thần không chút lưu tình chỉ vào đống phế tích mà nói.

“Nhị ca!” Tiểu Tứ muốn ngăn cản y gây kích thích với Phong.


Thế nhưng đổi lấy sự phẫn nộ của Thần: “Tiểu Tứ, Phong không thể cứ sống trong mờ hồ như vậy! Tinh Nhi đã không còn, không có nghĩa là cuộc sống của Phong sẽ đình chỉ! Hắn còn phải tiếp tục hảo hảo sống!”

“Lạch cạch!” Lồng hấp trong tay Phong rớt xuống mặt đất, xíu mại đổ cả ra ngoài, Phong run rẩy hỏi: “Các ngươi... vừa... nói cái gì?”

“Tam ca, không nên nghe nhị ca nói bậy!” Tiểu Tứ nhanh chóng đáp lời hắn, “Hắn nói giỡn thôi!”

“Tiểu Tứ!” Thần ở phía sau khẽ gắt, chính mình nắm chặt hai vai Phong, “Phong, ngươi nghe này! Tinh Nhi đã mất! Hắn tại tối hôm qua đã không thoát được đại hỏa!”

“Ba!” Chưa kịp nói lời thứ hai, Phong liền thẳng tay cho Thần một cái tát, “Thần! Đừng tưởng rằng ngươi là nhị ca của ta liền có thể tùy tiện nói lung tung!”

“Phong?” Thần bị đánh cho tái mặt, y thật không ngờ hài tử này trong lòng lại có một địa vị quan trọng như vậy.

“Ta cảnh cáo ngươi! Ngươi còn nói chuyện kiểu này, thì cho dù ngươi là Thần ta cũng không bỏ qua đâu!” Khẩu khí của Phong chính là ác liệt hiếm thấy, “Tinh Nhi không phải là ngươi! Hắn sẽ không có gạt ta! Hắn đã nói sẽ vĩnh viễn cùng ta ở một chỗ! Ngươi thành thân ta không có phản đối! Nhưng không có nghĩa là ngươi có thể muốn làm gì thì làm, có thể nói hài tử của ta như thế!”

“Tam ca...” Tiểu Tứ đã minh bạch Tinh Nhi đối với Phong là trọng yếu đến mức nào.

“Ta đã lừa gạt ngươi lúc nào?” Thần không cam lòng, y thế mà ở trong lòng Phong không bằng một tiểu oa nhi sao?

“Ngươi từ nhỏ đã lừa gạt ta!” Biểu tình trên khuôn mặt Phong có chút dữ tợn, “Ngươi nói ngươi sẽ thú ta, ngươi nói ngươi sẽ yêu ta cả đời, kết quả thế nào? Ngươi thú nữ nhân họ Lâm kia, ngươi còn nói ngươi yêu nàng! Cái này cũng chưa tính là lừa dối?”

“Thế nhưng Tinh Nhi đã chết! Ngươi ngày hôm qua cũng thấy được! Hắn đã chết rồi!” Thần mạnh tay lay hắn, “Đối mặt với hiện thực đi. Hắn đã mất! Ngươi còn muốn để tâm vào chuyện vụn vặt này đến bao giờ? Phong!!!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận