Lâm Giang Tiên

Người Thao Liễm từ trước đến nay đều lấy trời đất làm nhà, vô luận đến đâu, chỉ cần đóng cọc dựng trại là có thể không hề cố kỵ uống rượu tâm tình, vừa múa vừa hát. Ngày hôm nay vốn là ngày Thao Liễm vương đón tân nương, nhưng do một chút ngẫu nhiên liền biến thành “đêm động phòng hoa chúc”! Đoàn quân Thao Liễm đành phải đốt lửa trại, tại chỗ đóng quân bắt đầu ăn mừng hôn lễ của đại vương bọn họ. Mà nhóm thị vệ Kỳ Nghệ đang theo mệnh lệnh của Thần cũng lưu lại nơi này, nhiệm vụ trọng yếu của bọn họ đã đạt thành, nhưng theo lễ tiết quy củ, bọn họ phải đợi qua đại hôn, được gặp lại Tễ Vận Thục rồi mới ly khai.

Hai nhóm quân vốn là “địch quân” từ lâu đời, thế nhưng chẳng biết Hàn cùng Sí thảo luận chuyện gì, sau một phen châu đầu ghé tai nhau, Sí dĩ nhiên hướng Thần đi tới…

“Tam điện hạ!” Sí “hảo tâm” tiến lại chào hỏi.

Thần biết rõ hắn không hề hảo tâm, nhưng biểu hiện ra ngoài vẫn là cho hắn một chút mặt mũi, mỉm cười trả lời: “Sí thị vệ cần gì?”

“’cần gì’ thì không dám nhận!” Sí cung kính nói, “Chỉ là nghĩ nếu Thao Liễm cùng Kỳ Nghệ đã kết thông gia, chúng ta hai bên nên cùng nhau chúc mừng một chút  đúng không? Như vậy đến khi tách ra cũng không đến nỗi lạnh nhạt với nhau!”

Bọn thị vệ sau lưng Thần ngừng mọi động tác trong tay, tất cả đều cảnh giác nhìn chằm chằm vào Sí.

“Ha ha… Sí thị vệ nói đùa!” Thần đứng dậy làm gương, “Đã như vậy, cung kính không bằng tuân mệnh!”

Đi tới nơi tập trung người Thao Liễm bên kia, Thần còn không quên ra lệnh cho đám thị vệ của mình: “Đi, cùng đi! Ngày hôm nay là ngày công chúa xuất giá … Chúng ta cùng nhau không say không về!”

Bọn thị vệ Kỳ Nghệ hai mặt nhìn nhau, vì ngại mệnh lệnh của điện hạ ban xuống, nên cũng phải theo tới…


Thao Liễm là tộc người du mục, khi buông binh khí không nói chuyện quốc sự, bọn họ đều là những hán tử hào sảng! Hôm nay vừa nghe đến quyết định của đại vương, tự nhiên là không hề cùng người Kỳ Nghệ đối chọi gay gắt nữa, liền lấy ra rượu ngon thượng đẳng, nướng thịt dê, chiêu đãi những khách nhân đến từ phương xa.

Người Kỳ Nghệ trời cho tính hiếu khách, binh lính Thao Liễm có thể vứt bỏ những hiềm khích trước đây mà thết đãi bọn họ, bọn họ cũng không thèm tính toán gì nữa, mà cùng nhau nâng cốc ngôn hoan, rất nhanh trở nên thân thiết! Sau khi đốt lửa trại, binh lính thi nhau xuất ra bản lĩnh xuất chúng của mình, hát thì có hát đối, múa thì có những điệu múa quê hương, còn có màn ngâm thơ xuất phú, thậm chí có những người còn vai khoác vai kết làm đôi huynh đệ dị tộc, mọi người cùng chơi đùa đến tận hứng!

Thần bởi vì thân phận đặc thù, hơn nữa muốn sắm vai Phong tốt một chút, nên không thể tiến đến cùng bọn họ uống rượu cuồng hoan. Hắn một mình ngồi một bên, thưởng thức chén rượu trong tay… Như vậy thật tốt, từ giờ trở đi hai dân tộc không còn ngăn cách, không còn thù hận, chỉ có vĩnh viễn vui vẻ cười đùa thế này… Nhưng y quá ngây thơ rồi, hoàn toàn không nghĩ đến Sí cùng Hàn làm như vậy là có dụng tâm khác, ngay lúc này bọn họ đang dùng ánh mắt nham hiểm hung ác nhất nhìm chằm chằm vào Thần…

Mắt thấy thời gian cũng không còn sớm, bọn lính cũng không còn đùa giỡn ầm ĩ nữa, lúc này Hàn đi tới giữa bọn họ, dùng thanh âm Thần cũng có thể nghe được nói: “Thừa dịp đêm nay đại khoái nhân tâm, ta tới kể cố sự góp vui được không?”

“Cố sự? Được quá đi chứ… Chúng ta chẳng bao giờ nghe Hàn đại nhân kể cố sự bao giờ đó!!!”

“Hảo hảo hảo! Ngày hôm nay thật là may mắn a!”

“…” Hàn ra hiệu để mọi người im lặng, đợi xung quanh không còn tiếng động mới nhẹ nhàng nói, “Kỳ thực cố sự này cũng là ta nghe được lúc ở Kỳ Nghệ a … Không biết các vị tướng sĩ Kỳ Nghệ đã nghe qua chưa …” vừa nói hắn vừa liếc nhìn Thần.

Thần bị hắn trừng đến lạnh cả người thì nhíu nhíu mày, người kia chẳng lẽ vừa nhằm vào Phong sao?


“Cố sự của Kỳ Nghệ rất nhiều … Chẳng hay Hàn đại nhân muốn nói đến cố sự nào?” Một thị vệ kỳ Nghệ hiếu kỳ hỏi.

“Ta nghe nói thật lâu trước đây Kỳ Nghệ từng có một vị mỹ nhân, cười một cái khuynh thành, cười hai khuynh quốc, Kỳ Nghệ hoàng đế rất thích nàng, liền nạp làm hoàng hậu, đối đãi không tệ, sống trong thâm cung, những kẻ phàm phu tục tử không được gặp mặt!” Hàn bí hiểm cười, “Bệ hạ hôm nay chính là hậu duệ của hai người bọn họ… Trong truyền thuyết, vị mỹ nhân này cứ cách 300 năm sẽ chuyển thế luân hồi, vì hoàng đế báo ân, khuôn mặt đẹp một lần nữa xuất hiện trong hoàng cung…”

Làm cái quái gì thế? Cái này chính là “mỹ nhân truyện” nổi danh trong Kỳ Nghệ hoàng cung, Hàn tự nhiên lôi truyện này ra kể để làm gì? Thần cân nhắc …

“Thế nhưng hiện tại tính toán thời gian thì kỳ hạn 300 năm đã qua rồi! Chẳng hay các vị đây có nghe thấy trong hoàng cung xuất hiện mỹ nhân nào không?” Hàn hỏi lại đám Kỳ Nghệ thị vệ.

“Này …” Bọn họ á khẩu không trả lời được, đích thật là không hề nghe qua trong mười năm lại đây trong cung có tuyệt thế mỹ nữ nào được ra đời …

“Không có sao!” Hàn cười cười giúp bọn hắn trả lời, “Cho nên a… Gần đây trong dân gian lưu truyền một cố  sự thế này… Bọn họ nói, “mỹ nhân” trong “mỹ nhân truyện” căn bản không phải là người … Mà là một con hồ ly tinh yêu mị, vì thế chuyển thế không phải là báo ân, mà là báo thù!”

“Báo thù? Này ta cũng có nghe thấy!” Một binh sĩ Kỳ Nghệ tiếp lời, “Lão mẫu của ta đã cho ta cái này để phòng thân!”

Thần quay lại nhìn, thứ hắn lấy ra cùng với thứ vị cung nữ hôm bữa đưa cho y có chút tương tự, nhất thời y minh bạch dụng ý của Hàn!


“Ta cũng nghe lão bà của ta nói qua! Yêu hồ này không chịu tiến cung làm phi, nên thề sống chết muốn trả thù Kỳ Nghệ hoàng thất, cho nên nó đã hại chết Kỳ Nghệ hoàng tôn, câu dẫn ca ca chính mình… Hôm nay chính là …” Thanh âm quàng quạc mà chỉ điểm, tất cả mọi người đều nhìn về phía Thần!

Thần rốt cuộc cũng minh bạch, bọn họ không muốn Phong chết! Giết chết Phong còn không bằng dằn vặt hắn tới thống khoái! Cho nên đã chọn ngày đại hôn hôm đó để giết chết Tinh Nhi, bắt hắn một mình hộ tống Vận Thục, tất cả đều vì báo thù! Làm tất cả những người Phong yêu thương nhất ly khai hắn, dùng miệng lưỡi thế gian phỉ nhổ hắn, làm cho hắn nhục nhã không ngẩng đầu lên được, với cá tính của Phong, phải đối mặt với những chuyện này, chắc chắn một ngày nào đó sẽ sụp đổ mất! Kỳ Viêm thật ngoan độc… Đáng tiếc ngươi tính toán sai rồi, ngày hôm nay đến đây không phải Tễ Tường Phong, mà là Tễ Vũ Thần!!!

Chỉ nghe Thần lộ ra một nét cười mê người, “Các vị đang muốn nói yêu hồ đó chính là ta, phải không?”

“A… Không… Tam điện hạ không nên hiểu lầm!” Binh sĩ này vội vội vàng vàng đổi giọng, trên mặt còn vì vẻ tươi cười vừa rồi của Thần mà hơi đỏ lên.

“…” Sí cùng Hàn nghĩ thấy kỳ quái, cái người này sao lại …

“Ai… Nói thật đi, ta cũng có nghe nói qua! Hiện tại việc này trong dân gian hình như truyền tai nhau rất dữ … Đáng tiếc bọn họ chỉ biết một, mà không biết hai a …” Thần làm bộ cảm khái, hơn nữa vẻ mặt vô cùng ủy khuất, thực sự làm người ta thương xót a!

“Nga? Tam điện hạ, đây là có chuyện gì?” Con người luôn có tính tò mò trời cho, bị Thần làm cho hồ đồ như thế, mọi người cũng không them quản cái gì mà hồ ly tinh nữa, đều cảm thấy hứng thú, đều muốn tìm hiểu bí mật trong gia đình hoàng gia.

Thần ngồi xếp bằng ở giữa chân thành nói: “Các vị ngẫm xem “hổ dữ không ăn thịt con”, cho dù ta là hồ ly, so ra cũng đâu hung ác như hổ được? Ta vì sao muốn hại chết nhi tử của chính mình? Cho nên lời đồn này khẳng định không phải sự thật!”

Thị vệ của cả hai bên đều nhất trí điểm này: “Ân… Có đạo lý! Vậy tự mình câu dẫn ca ca thì sao?” Thần có một ưu điểm, đó là có thể nói chuyện với bất kỳ ai, kết bằng hữu với bất kỳ người nảo. Hiện tại bọn lính này đều hoàn toàn quên mất, người ngồi trước mặt  bọn họ đây chính là “hồ ly tinh” trong truyền thuyết!


“Này đều là chủ ý của ca ca ta!” Thần đem mọi trách nhiệm đổ lên đầu mình.

“A? Chẳng lẽ ca ca ngươi mới là hồ ly tinh?” Một đám mãng phu kinh ngạc, rồi bắt đầu cùng nhau thảo luận sôi nổi.

“Không phải, không phải!” Thần ngăn cản bọn họ nghĩ linh tinh, “Các vị đại nội thị vệ hẳn cũng biết, cha ta tặng cho ta cùng ca ca mỗi người một cây sáo! Vấn đề là ở hai cây sáo đó!”

“Cây sáo? Chẳng lẽ điện hạ đang nói đến bạch ngọc hắc điêu mà giang hồ vẫn đồn đại?” Một người hỏi thăm.

“Ngươi cũng biết sao … Chính là hai cây sáo ấy!” Thần uống một ngụm rượu rồi tiếp tục, “Ca ca ta tò mò không biết câu chuyện về chúng trong giang hồ có đúng hay không, nên muốn ta và hắn cùng nhau thử xem!”

“Thử cái gì a?”

“Chính là nếu hai chủ nhân của hai cây sáo tâm ý tương thông thì, liệu có thể có kỳ tích xuất hiện hay không!” Thần nói cứ như thật vậy.

“Nga, thì ra là thế!” Nghe xong mọi người đều hoàn toàn tin vào lời giải thích của Thần, “Như vậy, hai điện hạ có thành công không?”

“Các ngươi thấy sao?” Thần không đáp mà hỏi lại.

Mọi người quay mặt nhìn nhau, sau đó nhất tề lắc đầu, hẳn là còn chưa có đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận