Để tránh rắc rối, giảm bớt tranh chấp, nhà nào cũng nghĩ đủ mọi cách, nhà họ Triệu tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Thấy nương về, Triệu Tiểu Bảo vội vàng chạy tới bằng đôi chân ngắn ngủn, giơ cao một viên kẹo mạch nha, nhảy tưng tưng đòi bà ăn: “Nương, nương, ăn kẹo.
”
“Nương không thích ăn kẹo, Tiểu Bảo giữ lại tự ăn đi.
" Vương thị trìu mến xoa đầu con gái út, thuận miệng kiếm cớ dỗ dành.
Thấy nương thật sự không ăn, Triệu Tiểu Bảo cũng không mè nheo nữa, quay đầu nháy mắt ra hiệu với Triệu Cốc và Triệu Đăng, ý bảo các cháu trai cùng tới chỗ cô bé, rồi chạy vụt vào nhà.
Vương thị coi như không nhìn thấy màn trao đổi ánh mắt của bọn trẻ, rửa tay trong thùng nước, tháo khăn lau mồ hôi trên cổ xuống vò sơ qua một lượt, tiện tay vắt lên dây phơi quần áo.
“Đại tức phụ, cơm tối xong chưa?”
“Nương, xong rồi ạ, chỉ chờ mọi người về ăn thôi.
”
Đang nói, cửa bếp bị đẩy ra, Tôn thị bưng một thau cháo loãng đi ra trước, sau đó là La thị ôm theo một chồng bát đũa, cuối cùng là Chu thị bưng một thau đầy thịt thỏ hầm rau, ba tiểu đại tức phụ không ai đi tay không.
“Vậy ăn cơm thôi.
" Vương thị quay đầu gọi con trai út đang dọn dẹp chuồng gà ở sân sau: "Lão Tam, lại đây rửa tay ăn cơm.
” Sau đó lại gọi vọng vào mấy căn phòng: “Tiểu Bảo, còn mấy đứa nhỏ nữa, ra ăn cơm thôi…”
Bà cụ nhà họ Triệu chính là trời, là đất, bà cụ lên tiếng gọi ăn cơm thì chẳng ai dám chần chừ, ngay cả mấy đứa bé trốn trong phòng lén lút chia kẹo cũng chạy ra như một làn khói.
Hai chiếc bàn được ghép lại với nhau, cả nhà đông đủ, ngồi chật cứng.
Triệu lão hán và Vương thị có với nhau ba con trai một con gái, lần lượt là con trai cả Triệu Đại Sơn, con trai thứ Triệu Nhị Điền, con trai út Triệu Tam Địa, con gái út Triệu Tiểu Bảo; ba người con trai đều đã lấy vợ, lần lượt là con dâu cả Chu thị, con dâu thứ La thị, con dâu út Tôn thị; cháu trai Triệu Ngũ và Triệu Phong là con của con trai cả, Triệu Cốc và Triệu Đăng là con của con trai thứ, còn Triệu Hỉ là con trai của con trai út.
Năm đứa cháu trai được đặt tên là “Ngũ Cốc Phong Đăng Hỉ”, cầu mong kho lương lúc nào cũng đầy ắp, sung túc.
Ba con trai, năm đứa cháu, cộng thêm Triệu lão hán, trong nhà tổng cộng mười bốn miệng ăn, chỉ riêng đàn ông đã chiếm mất chín người!
Nhà người ta mười bốn người, kê một chiếc bàn lớn chen chúc nhau cũng miễn cưỡng ngồi vừa, nhưng nhà họ Triệu thì không được, ngay cả khung cửa cũng phải làm cao hơn nhà người ta, nếu không khi đứng thẳng người lên sẽ đập đầu.
Cháu giống thúc, thúc giống cha, nhìn Triệu lão hán là biết, ông cao lớn, lực lưỡng, con cháu bên dưới đều giống hệt, ai nấy đều cao to, vạm vỡ.
Thân thể cường tráng, ăn uống cũng nhiều hơn.
Một người ăn như hổ như sói, sức ăn của ai cũng hơn người khác, lương thực trong nhà căn bản không đủ, nghĩ thôi đã thấy đau đầu.
Nhưng may là ông trời thương xót, cho Tiểu Bảo đầu thai vào nhà họ, cuộc sống này mới có chút hy vọng.
Vương thị gắp một cái đùi thỏ vào bát con gái, sau đó liếc mắt ra hiệu với Triệu Nhị Điền.