----
Trịnh Phương kích động giơ ngón tay cái lên với con gái.
Cái giọng điệu này cực kì giống như đang đàm phán.
Heo rừng phì phò như cười:
“A, ngươi coi ta là cái gì, trời lạnh rồi, bắt đi cô vợ đáng yêu của ta sẽ phải trả giá xứng đáng.
”
Lương Cẩm Tú: “ …”
Thì ra đây là một con heo rừng bá đạo!
Lương Cẩm Tú:
”Như vậy thì cả hai chúng ta chỉ biết tự tổn hại lẫn nhau, hơn nữa xin anh hiểu cho, trước khi gặp anh vợ anh chỉ là một con heo xinh đẹp mong manh dễ vỡ, nếu như biết thân phận của cô ấy, cho chúng tôi mười lá gan cũng không dám động chạm gì.
”
Hiện tại phải tỏ ra yếu thế.
Trong những loài động vật mà cô từng tiếp xúc, tính cách gì cũng có, thông thường thì lực công kích càng cao, tính cách càng không tốt.
“Tự tổn hại lẫn nhau?”
heo rừng bá đạo cười nhạo.
“Con người, ngươi hoàn toàn không biết gì về sức mạnh của ta.
”
Lương Cẩm Tú không hoảng hốt, từ từ nói:
“Nếu quân đội tới thì sao? Súng ống thì sao? Các anh là động vật được bảo vệ nhưng điều kiện tiên quyết là không được làm hại tới con người.
”
Heo rừng xuống núi quy mô lớn thế này chắc chắn Cục Lâm Nghiệp đã nhận được thông báo.
Không phải cô đang đe dọa, cho dù là sư tử hay hổ có cấp bậc được bảo vệ cao hơn, nếu như làm con người bị thương thì cũng sẽ bị xử tử ngay tại chỗ.
Mạng người quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Một lúc sau Đại Vương heo rừng nghiến răng đồng ý:
“ Lập tức thả vợ ta, nếu không các ngươi sẽ không chịu nổi lửa giận của ta!”
Dân làng chỉ nghe hiểu được lời Lương Cẩm Tú nói, nghe mà mơ mơ hồ hồ.
Lương Mộc Lâm cười mỉa:
“Con gái của tôi biết một chút ngôn ngữ động vật”
Dân làng không có phản ứng lớn lắm.
Trước giải phóng nhà nào cũng có thợ săn, ông cha của bọn họ có thể nhìn vết móng vuốt, phương hướng bay lượn và tiếng kêu của chim chóc để phán đoán rằng nơi nào có dã thú, dã thú gì, có thể từ tiếng động vật gầm rú để biết được đại khái tình huống của chúng.
Ví dụ một con gấu đực đang tức giận vì thế con gấu cái mang theo con tránh nó đi.
Đây cũng coi là một loại ngôn ngữ động vật đơn giản.
Lương Cẩm Tú cũng không biết suy nghĩ của mọi người, cô chứng minh:
“Đại ca heo rừng mạnh mẽ, mọi người trong làng của tôi nghe không hiểu chúng ta đang nói gì, để giảm bớt phiền toái mong anh có thể giúp tôi một việc.
”
Đại ca heo rừng không kiên nhẫn thúc giục: “Nói”
Lương Cẩm Tú nghĩ nghĩ: “Để đàn em đứng gần dân làng xoay mông vài cái đi.
”
Dân làng: “…”
Thực sự biết xoay sao?
Không thể tin được.
Nhưng mà sau một khắc chuyện này đã thật sự xảy ra, năm sáu con heo rừng vốn đang theo dõi cuộc trò chuyện đột nhiên xoay người, tựa như múa quảng trường nhẹ nhàng vặn vẹo cái mông.
"Chỉ cần có thể cứu được chị dâu, việc này không đáng là bao.
"
"Sao tôi lại cảm giác hơi xấu hổ nhỉ?”
Dân làng: “…”