Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Sở Nguyệt gầm lên một tiếng thực sự khiến Lý bà tử im lặng, đồng thời cũng khiến mọi người tập trung vào cô con dâu mới nhà họ Lục.
Trong làng không có nhiều người có thể mắng lại Lý bà tử, đối diện với một con chuột cống, mọi người chọn cách im lặng là tốt nhất.
Thật bất ngờ rằng cô gái trước mặt lại rất mạnh mẽ, khi gả cho Lục Tinh Hà lại có thể mang về một con lợn rừng, điều này chứng tỏ nàng là điều may mắn, sau này Lục gia sẽ có thể lật ngược tình thế.
Ba huynh đệ Lục Tinh Hà, Lục Tinh Bình và Lục Tinh An cũng rất ngạc nhiên quay sang nhìn nàng.
Mặc dù cô gái trước mặt họ vẫn gầy gò và nhỏ bé nhưng hình ảnh trong lòng họ đã trở nên cao lớn hơn rất nhiều.
Một số người dân bắt đầu bênh vực gia đình Lục Tinh Hà.
“Lão bà, ngươi muốn ăn thịt thì tự mình bỏ tiền ra mua đi.
Con lợn rừng mà Lục Tinh Hà mang về sao phải đưa cho ngươi chứ? Ngươi tốt bụng nuôi sống gia đình họ hay cho họ tiền bạc vậy? Hơn nữa, tuy Đại Trúc và Lạc Thi đã giúp đỡ Vân thị, nhưng khi mấy đứa trẻ nhà bà quấn áo rách rưới hay chỉ có thể quấn miếng vải quanh người, Vân thị có ngại ngần giúp các người may vá lại đâu?”
“Đúng vậy, thật quá vô ơn mà.
Cha lũ trẻ đã mất, đó là điều tiếc thương vô hạn của gia đình họ.
Tại sao bà cứ xát muối vào vết thương của người khác thế?”
“Đây chính là lý do vì sao nhà Đại Trúc tính tình hiền lành tốt như thế cũng không ở với bà ta.
Tính cách khó ở hung dữ như thế, ta mà ở cùng sẽ đánh chết bà ta mất.”
Những người này đều là người thường đến chỗ Vân Thúy Hà may vá, nói chuyện với bà không kiêng nể gì.
Nghe người dân bàn luận về mình, Lý bà tử tức giận ngồi bệt xuống đất bắt đầu lăn lộn ăn vạ.
“Ôi! Tại sao cuộc đời ta lại khốn khổ như vậy được cơ chứ? Lúc còn trẻ khỏe thì ta làm việc quần quật như trâu như ngựa, để rồi về già bị đối xử như này đây, bị bắt nạt hội đồng luôn đây.
Công bằng ở đâu?”
Nhìn Lý bà tử kêu gào trên mặt đất, mọi người đều nhìn bà với ánh mắt thương hại, trông bà như đang diễn một vở kịch tuồng hài vậy.
“Trời đất chứng giám, ở đây chúng ta chẳng có người nào bắt nạt ngươi, tất cả chỉ có mình ngươi thấy khổ sở mà thôi.”
“Nương!”
Đúng lúc này, có một đôi nam nữ sắc mặt tái nhợt đi tới, chính là Tôn Đại Trúc và Lạc Thi nghe được tiếng kêu từ xa.
Ban đầu họ cảm thấy rất xấu hổ và không muốn ra ngoài, nhưng khi nương họ làm ầm ĩ thành một mớ hỗn độn họ bắt buộc phải ra đó.
“Nương đã gây ra rắc rối gì ở đây thế hả?”
Lý bà tử ngước mặt lên nhìn thấy con trai như nhìn thấy người chống lưng, càng gào thống khổ hơn trước.
“Đại Trúc, ta sống khổ quá.
Tất cả bọn họ đều đang bắt nạt ta.”
Bà vừa nói vừa đưa tay chỉ về hướng Sở Nguyệt.