Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vì sợ bị nương phát hiện nên tỷ tỷ chỉ dám dùng đũa dính và cho nàng liếm một cái.
Cũng bởi vì hương vị quá ngon nên nàng nhớ rất rõ.
Nhìn chiếc bánh ngọt có hoa văn tinh xảo trên tay, Sở Tiểu Đào vẫn đang khóc, đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra nhẹ nhàng chạm vào.
"Thật đáng yêu.
"
Sau đó nàng đưa chiếc bánh vào miệng, cắn một miếng to như hạt đậu xanh, thưởng thức hương vị tinh tế của nó trong miệng.
Chiếc bánh ngọt rất mềm, vừa cho vào miệng đã tan ra, vị ngọt ngào xoa dịu tâm trạng thấp thỏm lo âu của nàng.
Nàng mỉm cười nhìn về phía Sở Nguyệt.
"Tỷ tỷ, ăn rất ngon.
"
Sở Nguyệt sờ sờ đầu nàng: “Thích là tốt rồi, nhanh ăn đi, vẫn còn một miếng ở đây.
”
Sở Tiểu Đào lắc đầu: “Tỷ tỷ cũng ăn đi.
”
Nàng không thể ăn món ăn ngon như vậy một mình được.
Đáy lòng Sở Nguyệt ấm áp, vừa cười vừa nói: "Tiểu Đào ngốc, tỷ tỷ có thể mang cho muội ăn có nghĩa là đã được nếm thử rồi, hai miếng này đều là của muội.
"
"Vậy thì! " Sở Tiểu Đào có chút không xác định nhìn Sở Nguyệt: "Tiểu Đào giữ lại miếng này để lúc đói mới ăn có được không?"
Nghe vậy, đáy lòng Chu Nguyệt không khỏi cảm thấy chua xót.
Nhưng cảm xúc vừa xuất hiện thì đã bị nàng đè xuống.
"Tiểu Đào còn không biết nương như nào sao? Chúng ta ở đây nói chuyện lâu như này, nương nhất định sẽ cho rằng ta đã cho muội thứ gì đó tốt.
Đến lúc đó khi bọn họ tìm thấy bánh ngọt thì muội không chỉ bị mất bánh mà còn bị đánh một trận vì ăn một mình.
”
Người ta nói con trai không phàn nàn về lỗi của cha, con gái không phàn nàn về việc nương ngoại tình, nhưng cả hai người đều từng trải qua điều này ở Sở gia, cũng không phải là nàng cố tình muốn ly gián mối quan hệ giữa Tiểu Đào và cha nương.
Bây giờ nàng nói ra những lời này cũng chỉ là không muốn vì nàng mà Tiểu Đào bị tổn thương.
Niềm vui khi ăn bánh ngọt của Tiểu Đào đã bị dập tắt bởi lời nói của Sở Nguyệt.
Nàng gật nhẹ đầu, cúi thấp đầu, vừa ăn miếng bánh ngọt thứ nhất vừa rơi nước mắt.
Nàng cũng không biết vì lý do gì, rõ ràng là không muốn tỷ tỷ lo lắng, nhưng lại không nhịn được nước mắt của bản thân.
Có phải là bởi vì nàng quá vô dụng nên tỷ tỷ mới muốn rời bỏ nàng?
Sở Nguyệt một tay cầm chiếc bánh, tay kia lau nước mắt cho nàng.
"Tiểu Đào lại khóc, tỷ tỷ rời đi cũng sẽ lo lắng.
"
Tiểu cô nương năm tuổi hít một hơi thật sâu, giơ tay áo lên lau mắt, lộ ra nụ cười mà nàng nghĩ là rạng rỡ.
"Tiểu Đào không khóc.
Tỷ tỷ không cần lo lắng cho Tiểu Đào.
Tiểu Đào sẽ không sao đâu.
"
Sở Nguyệt kìm nén chua xót trong lòng, đưa chiếc bánh còn lại trong tay cho Tiểu Đào: “Tiểu Đào là ngoan nhất, muội ăn nốt miếng này đi.
Chờ lát nữa nương gọi thì chúng ta đi ăn cơm.
”
"Vâng!"
Sở Tiểu Đào gật đầu, nhận lấy chiếc bánh Sở Nguyệt đưa, cắn từng miếng nhỏ.