Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thấy hai người nắm tay nhau, vẻ mặt của Ngô Dũng thoáng xuất hiện chút tổn thương.
Một lúc sau, hắn ta nặn ra một nụ cười: “Chúc mừng ngươi.
”
Sở Nguyệt gật đầu.
“Cảm ơn.
” Trên mặt nàng mang theo chút áy náy: “Những e là ta không thể nói chuyện với ngươi lâu hơn được rồi, nếu không trên đường về phải dò dẫm trong bóng tối mất.
”
Ngô Dũng mỉm cười: “Mau về đi, trên đường cẩn thận.
”
Sở Nguyệt gật đầu, vội kéo Lục Tinh Hà và quay người rời đi.
Nhưng hai người còn chưa đi được nổi 10 bước thì lại nghe thấy tiếng gọi của Ngô Dũng: “Lục Tinh Hà.
”
Lục Tinh Hà nhướng mày, quay người nhìn về phía Ngô Dũng.
“Chuyện gì?”
“Đối xử tốt với muội tử của ta, nếu không ta sẽ cướp lại nàng ấy.
” Hắn ta nói xong còn giơ nắm đấm ra và cố ý là ra bộ dạng hung dữ.
Nhìn chàng trai nhe nanh múa vuốt ở trước mặt mình, Lục Tinh Hà đột nhiên cảm thấy có hơi buồn cười.
Hắn nắm chặt tay Sở Nguyệt.
“Yên tâm đi, ngươi sẽ không có cơ hội đó đâu.
”
Nói xong liền kéo Sở Nguyệt rời đi.
Ngô Dũng nhìn bóng lưng hai người đi về phía xa, mãi đến khi hoàn toàn biến mất trước mắt mình thì hắn ta mới quay người đi về nhà mình, lúc rời đi, thỉnh thoảng còn đưa ống tay áo lên lau lên mặt.
Trong sân.
Sở Tiểu Đào nhìn hai bóng người đã đi xa ở ngoài cổng, nàng ấy tới trước mặt Triệu Xuân Hoa, xòe tay ra và đưa tiền xu trong tay về phía Triệu Xuân Hoa.
“Nương, đây là tiền mà tỷ tỷ đưa cho con, Tiểu Đào sợ rằng mình không bảo quản được tốt, nương giữ lấy đi.
”
Triệu Xuân Hoa cười và xoay đồng tiền xu trong lòng bàn tay Tiểu Đào.
“Tiểu Đào thật là hiểu chuyện.
” Bà quỳ xuống nhìn Tiểu Đào: “Tỷ con chỉ cho con một đồng thôi à?”
Tiểu Đào ngoan ngoãn gật đầu: “Tỷ tỷ nói là bây giờ tỷ ấy cũng rất khó khăn, tỷ phu chỉ chịu cho chị ấy có một đồng, bởi vì ít quá, nếu đưa cho nương thì lại thấy mình nhỏ nhen nên đưa cho con để mua đồ ăn vặt.
”
Đứa trẻ mới 5 tuổi thì không biết nói dối.
Triệu Xuân Hoa vừa nghe thấy lời nói của Tiểu Đào, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác áy náy.
Xem ra những ngày tháng ở Lục gia quả thật là không dễ dàng gì, có lẽ vừa rồi mình thật sự đã trách nhầm con bé rồi.
….
.
Sau khi đi khỏi tầm mắt của Ngô Dũng, Sở Nguyệt có chút xấu hổ muốn rút tay của mình lại thì lại phát hiện Lục Tinh Hà nắm tay của nàng rất chặt.
Bất đắc dĩ cũng chỉ có thể tiếp tục để cho hắn nắm.
Hai người nắm tay nhau đi qua trước mặt rất nhiều người trong thôn Ngưu Đầu, không ít người còn ném về phía bọn họ một ánh mắt đen tối, thậm chí có một vài người nhỏ tiếng bàn tán.
“Vốn nghĩ là chuyện mà Sở Hữu Tiền làm kia khiến cuộc sống của Nhị Nha sẽ trở nên khó khăn, nhìn người đàn ông của con bé lo lắng cho con bé biết bao nhiêu.
”