Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Đúng vậy, đi đường thôi mà còn nắm tay nhau, vợ chồng trẻ yêu thương nhau thế kia cơ mà.
”
“Thật khiến cho người ta ngưỡng mộ.
Lục Tinh Hà nghe thấy lời bàn tán của mọi người thì khóe miệng khẽ nhếch lên.
Sở Nguyệt bị người ta quan sát như vậy, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, nghĩ như vậy chân lại càng bước nhanh hơn.
Hai người rời khỏi phạm vi thôn Ngưu Đầu và đi về phía Đại Sơn, lúc này Lục Tinh Hà mới buông tay Sở Nguyệt ra, chủ yếu là thấy vẻ mặt của nha đầu có vẻ hơi ngượng ngùng.
“Lúc trước nghe ngươi nói, Ngô bá bá ở bên cạnh nhà người là một đại phu vân du tứ phương, Ngô Dũng kia là con trai của ông ấy sao?” Lục Tinh Hà vừa đi vừa hỏi, còn liếc mắt nhìn vẻ mặt của Sở Nguyệt.
Sở Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, hắn lớn hơn ta hai tuổi, bình thường khá là quan tâm ta.
”
Giữa nàng và Ngô Dũng vốn là trong sáng, quả thật cũng không cần thiết phải giấu giếm.
Thời gian Lục Tinh Hà và Sở Nguyệt ở cùng nhau không dài, nhưng cũng xem như hiểu được tính tình của nàng, vì thế nên cũng không nghĩ ngợi nhiều.
“Sau này vẫn nên duy trì khoảng cách với hắn ta một chút.
”
Sở Nguyệt nghe đến đây thì nghiêng đầu nhìn Lục Tinh Hà.
“Tướng công, chàng ghen à?”
Ánh mắt của Lục Tinh Hà lảng tránh, hắn giả vờ ho một tiếng, sờ sờ chóp mũi của mình.
“Đâu có.
”
Sở Nguyền ồ một tiếng: “Ta không tin.
”
Lục Tinh Hà nhướng mày: “Tại sao?”
Sở Nguyệt mỉm cười: “Nếu như tướng công không ghen thì tại sao lại bảo ta phải giữ khoảng cách với hắn?”
Lục Tinh Hà không nhịn được mà đưa tay lên xoa đầu nàng: “Ngươi là thê tử của ta, ta không bảo ngươi phải giữ khoảng cách với hắn, chẳng lẽ lại bảo ngươi phản thân thiết hơn với một nam nhân khác à?”
Sở Nguyệt nghĩ ngợi một lát, thì đúng là như vậy.
Nhưng cũng bởi vì như vậy mà cảm thấy có chút mất mặt.
Vừa rồi còng tưởng là hắn ghen vì mình, người ta có cho là nàng đang tự mình đa tình không?
Nghĩ như vậy, nàng không kìm được mà bước nhanh hơn.
Lục Tinh Hà cũng không biết là vì sao mà Sở Nguyệt đột nhiên lại đi nhanh như vậy, chỉ đi theo bước chân nàng, thỉnh thoảng còn ở đằng sau nhắc nhở, bảo cô đi chậm một chút, đừng để bị bong gân.
Cứ đi như vậy, dưới chân Sở Nguyệt không biết giẫm phải thứ gì, nàng lập tức lảo đảo, suýt chút nữa thì trẹo chân.
Lục Tinh Hà vội vàng bước lên đỡ lấy cánh tay của Sở Nguyệt.
“Ngươi không sao chứ?”
Sở Nguyệt lắc đầu, nhìn xuống dưới chân, tưởng là hòn đá, đang định đá nó đi thì nhìn thấy nén bạc đang lấp lánh ánh bạc dưới ánh nắng, nàng kinh ngạc nhìn về phía Lục Tinh Hà.
Hai người nhìn nhau, Sở Nguyệt vội cúi xuống nhặt thỏi bạc lên nhìn đi nhìn lại một lượt, nén bạc nặng khoảng 10 lượng, trong kẽ hỏi của nén bạc có dính một ít đất, cũng không biết là nó đã ở đây bao nhiêu lâu rồi, rõ ràng đã là vật vô chủ, ngoài ra thì cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ có bốn chữ lớn “kho bạc Nam Uyên” được khắc ở dưới đáy khiến nàng khẽ nhíu mày.