Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Khi Lục Tình Bình nhìn thấy con cá dài bằng cánh tay, hắn hưng phấn vỗ tay.
“Đại ca, tối nay chúng ta có cá để ăn phải không?”
Lục Tinh Hà liếc nhìn về phía Sở Nguyệt, không tự nhiên mà hắng giọng một cái, trên mặt lộ ra nụ cười yếu ớt hiếm hoi.
“Đúng vậy, tối nay chúng ta ăn cá.
”
Ba người ngồi xổm bên suối dưới chân núi, rửa sạch rau dại, sau đó vác giỏ quay trở về.
Lúc này mặt trời đã sắp lặn, nếu không về nhà thì khi trời tối sẽ càng nguy hiểm hơn.
Nhìn Sở Nguyệt đang vác một giỏ đầy rau dại, trên mặt còn mang theo chút hưng phấn, Lục Tinh Hà bước tới, vươn tay cầm lấy giỏ của nàng.
"Ta cầm cho.
"
Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của Lục Tinh Hà, Sở Nguyệt nhỏ giọng nói: "Ngươi còn mang củi sau lưng! "
"Không có vấn đề gì, đi sát ta, đừng bị lạc.
" Giọng điệu của hắn không cho phép phản bác.
Lục Tinh Bình nhìn Lục Tinh Hà nhẹ nhàng xách chiếc giỏ, trên mặt mang theo vẻ nịnh nọt: “Đại ca cũng nên quan tâm đến đệ đi.
”
Lục Tinh Hà nhẹ nhàng liếc hắn một cái.
“Rổ của ngươi nhỏ, ngươi có thể tự mình xách.
”
Lục Tinh Bình nhếch môi: Đại ca đã thay đổi!
Đã có thể nhìn thấy khe núi nơi giấu củi, nhưng âm thanh huyên náo phát ra từ núi khiến cả ba người phải dừng bước lại.
Lục Tinh Hà bảo vệ Sở Nguyệt và Lục Tinh Bình phía sau với vẻ mặt thận trọng.
Trong lòng Lục Tinh Bình có chút sợ hãi, trước đó hắn từng nghe người ta nói dã thú trong núi thật sự có thể ăn thịt người.
"Đại ca, bây giờ chúng ta nên làm gì?"
Sở Nguyệt cũng có chút sợ hãi, nguy hiểm ẩn giấu trong bóng tối khiến tim nàng đập thình thịch.
Lục Tinh Hà không nói gì, đặt giỏ sang một bên, một tay cầm chặt xẻng, tay kia cầm con cá.
"Các ngươi từ từ lùi về sau, đi xa nhất có thể.
"
Nếu đoán không nhầm thì vật trong bóng tối đó bị thu hút bởi mùi cá tanh.
Theo tiếng ‘Hừ hừ’, một con lợn rừng cỡ trung lao ra, tốc độ cực nhanh, lao thẳng về phía con cá trong tay Lục Tinh Hà.
Quả nhiên!
Ánh mắt Lục Tinh Hà sáng lên, cầm con cá trong tay chạy sang một bên, ý đồ dụ lợn rừng đi.
Con lợn rừng chăm chú nhìn chằm chằm vào con cá trong tay Lục Tinh Hà, nhất quyết đuổi theo.
Sau khi Lục Tinh Hà dụ con lợn rừng đi, hắn chạy thẳng về phía một gốc cây đại thụ to, vừa chạy vừa giảm tốc độ.
Thời điểm hắn đến gần cây đại thụ, con lợn rừng đã ở rất gần hắn.
Lúc này, Lục Tinh Hà đột nhiên tăng tốc độ, lợn rừng trở nên lo lắng, tốc độ cũng tăng lên.
Hắn chạy về phía cây đại thụ lớn trước mặt, khi đến gần, hắn ta nhảy vọt lên, dẫm lên thân cây gồ ghề để trèo lên cây, thân thủ cực kỳ nhanh nhẹn.
Nhưng con lợn rừng không thể trèo cây, lại vì chạy quá nhanh nên không kịp dừng lại, cuối cùng đầu đụng phải cái cây lớn khiến nó choáng váng.