Làm Giàu Huyện Lệnh Giả Mạo Bị Ép Lên Ngôi


Đại Tráng nhìn về phía bà lão, thấy bà lão gật đầu xác nhận thì tin tưởng năm phần.

Nhưng nhìn bộ dạng nghèo túng của Trần Vân Châu, hắn ta vẫn có chút nghi ngờ: "Thật hay giả, vậy sao trên người ngươi chỉ có chút tiền này?"
Trần Vân Châu trợn trắng mắt: "Các ngươi tưởng các ngươi là nhóm người đầu tiên à? Ai biết trên đường lại có nhiều sơn tặc cướp đường như vậy, đồ vật đáng tiền trên người ta đều bị cướp hết rồi, nô bộc cũng tản lạc, nếu không sao ta phải thuê xe ngựa tồi tàn này đến Lư Dương?"
Lời này cũng đúng, vùng này của bọn họ nghèo, mấy năm gần đây triều đình lại thường xuyên tăng thuế, gặp phải năm mất mùa, muốn không chết đói thì chỉ có thể làm chuyện mờ ám này.

Đại Tráng tin tưởng tám phần: "Bằng hữu ngươi tên là gì, làm nghề gì?"
Trần Vân Châu thuận miệng bịa ra một cái tên: "Trần Hoàng, hình như là buôn vải vóc, hắn nhìn trúng cửa hàng vải và vườn dâu nhà ta nên ba lần bốn lượt viết thư lôi kéo ta hợp tác.

"
Nói xong, Trần Vân Châu còn giơ xấp thư trong tay lên.


Có cả thư, chắc chắn là không sai.

Trong huyện thành không có vị đại nhân nào họ Trần nên phỏng chừng chỉ là một người buôn bán.

Hơn nữa, nhà tên này hẳn là rất giàu có, tính tình công tử bột, không vơ vét một khoản thì thật sự là quá thiệt thòi.

Đại Tráng ra vẻ nói: "Ta tin ngươi một lần, đi theo ngươi đến huyện thành.

Tiểu tử, đừng có giở trò, chúng ta có người quen ở huyện nha đấy.

"

Trần Vân Châu bất mãn: "Không phải chỉ là hai mươi quan tiền thôi sao? Chuyện nhỏ như vậy mà cần phải báo quan à?"
Nói xong câu này, hắn trực tiếp ngồi trở lại trên xe ngựa, chân vắt vẻo, một mình chiếm hơn nửa diện tích trên xe.

Đại Tráng nhìn thấy, tảng đá cuối cùng trong lòng cũng rơi xuống, tên này vừa nhìn đã biết là công tử bột chưa từng trải qua khổ cực, lần này ổn rồi, hắn ta gọi Tam Tráng: "Đệ đến đánh xe.

"
Hai huynh đệ ngồi phía trước, Lưu Xuân co ro chen chúc bên cạnh Trần Vân Châu, mặt mày ủ rũ.

Trần Vân Châu vỗ vai lão, nhỏ giọng nói: "Yên tâm đi, tiền công của ngươi sẽ không thiếu đâu.

"
Lưu Xuân không lạc quan như Trần Vân Châu, Chu gia dám ngang nhiên cướp đường như vậy, hiển nhiên là có chỗ dựa, người ngoài như bọn họ sao có thể đấu lại đám rắn độc này, lần này thật sự là lỗ vốn.

Lão ủ rũ nói: "Bằng hữu của công tử có đáng tin cậy không, bọn họ có quan hệ ở huyện nha, nếu không được, nếu không được thì coi như ta xui xẻo, chúng ta đem ngựa bù cho bọn họ đi! "



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận