Làm Giàu – Làm Ruộng Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Xuyên Thành Bảo Bối Nông Gia


Phụ nhân mới cưới không khỏi nghi ngờ, tuy bây giờ là năm mất mùa nhưng cũng không đến nỗi không nuôi nổi một đứa bé, vứt bỏ làm gì, cứ nuôi là được mà.

Nhưng mà Tô gia nghèo rớt mồng tơi lại toàn con trai, sao lại còn nhặt thêm người?
Một phụ nhân khác cũng chen vào nói: "Thật đó, tối qua tam phu nhân Tô gia còn chạy sang nhà ta mượn gạo, nói là nấu cháo cho đứa bé ăn.

"
"Haiz, thật là tội nghiệp, nhặt được ở đâu vậy?"
"Tối qua, lúc bà ấy sang nhà ta mượn gạo, ta cũng có hỏi, nhưng tam phu nhân Tô gia nhất quyết không nói.

Dù sao thì cũng chỉ quanh quẩn mấy thôn này thôi, không biết là nhà ai mà nhẫn tâm thế không biết.

"
Một phụ nhân khác ngừng tay, cười nói: "Dù là nhà ai tạo nghiệt thì cũng không phải là nhà trong thôn chúng ta.

Thôn chúng ta không có ai nhẫn tâm như vậy đâu.

"

"Ai nói không phải?"
Mấy phụ nhân vừa giặt giũ vừa buôn chuyện rôm rả.

Chưa đầy nửa ngày, chuyện tam lang Tô gia nhặt được một đứa con gái đã lan truyền khắp cả thôn.


Bên phía Tô gia lại là một khung cảnh vui mừng hớn hở.

Cả đời của Tô lão đầu chỉ mong muốn có một đứa cháu gái, nhưng lại không được toại nguyện, mà lại sinh được ba đứa cháu trai, không ngờ ba đứa con trai lại sinh cho ông năm đứa cháu trai.

Không một ai sinh cho ông một đứa cháu gái nào.

Không ngờ tối qua, con trai út lại nhặt được một đứa cháu gái về.

Dáng vẻ nhỏ nhắn, xinh xắn, khác hẳn với lũ cháu trai nghịch ngợm ở nhà.

Tô lão đầu đang mỉm cười nhìn đứa cháu gái đang nằm trong nôi thì Tô tam lang bưng bát sữa dê vào.


"Cha, con mượn được bát sữa dê của nhị thúc rồi, con bé dậy chưa ạ? Hay là cho con bé uống chút gì đi?"
Tô lão đầu nhìn đứa bé đang ngủ ngon lành trong nôi, trong lòng thầm nghĩ.

Đứa bé này từ khi được bế về tối qua, ngủ một mạch đến giờ, chỉ tỉnh dậy một lần, thật lo lắng không biết có bị bệnh gì không.

Ông ấy cũng đang tính toán xem trong nhà còn bao nhiêu bạc, phải đưa đứa bé đi khám xem sao.

Có bệnh gì thì phải chữa sớm, mới mong khỏi nhanh.

Lúc này, đứa bé trên giường khẽ mở mắt, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười với Tô tam lang.

"Nhìn kìa, con gái ta cười rồi kìa! Con bé nhận ra cha nó rồi sao?"
Tô tam lang kinh ngạc nhìn đứa con gái của mình, xem ra con gái vẫn thích mình!
Vừa nhìn thấy mình đã tỉnh, tỉnh dậy lại nhìn mình cười.

Tô lão đầu đứng bên cạnh đẩy con trai ngốc nghếch của mình sang bên cạnh.

“Nói bậy, nó mới tí tuổi đầu đã biết nhận ra ai? Đi đi đi, tránh ra cho ta nhìn cháu gái nào!"
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận