Nghĩ đến cha nương, đôi mắt hạnh của Khương Viên Viên ngấn lệ, nhưng nhanh chóng biến mất, nàng tự xào cho mình một bát rau cải, ăn cùng cơm nguội tối qua nấu cháo, vậy là xong bữa sáng.
Hôm nay ánh sáng yếu ớt, còn có chút sương mù.
Khương Viên Viên quét dọn sân, thắp hương cho bài vị cha nương, đang lúc lấy trứng gà trong chuồng gà thì có tiếng gõ cửa.
Là giọng của đại bá mẫu Ngô thị: "Viên Viên à, tổ mẫu ngươi bảo ta mang đồ đến cho ngươi! Mau mở cửa!"
Khương Viên Viên coi như không nghe thấy, mỗi lần đại bá mẫu đều nói tổ mẫu đến đưa đồ, kết quả mỗi lần đưa đến không phải một bát cơm thừa thì cũng là một đĩa rau muối, đại bá mẫu còn luôn tìm cách lấy đồ trong nhà nàng mang về, từ bàn ghế lớn đến cây kim nhỏ, không có thứ gì mà đại bá mẫu không muốn lấy.
Thấy gõ cửa không ai đáp lại, Ngô thị lẩm bẩm một tiếng: "Nha đàu chết tiệt này đi đâu rồi? Hôm nay đã hẹn với lão Trương để dẫn nó đi xem mắt rồi…"
Giọng lẩm bẩm của bà ta không nhỏ, Khương Viên Viên trong nhà nghe rõ mồn một, nàng trầm mặt, cho gà ăn trấu, nghĩ đến ánh mắt dâm tà, ghê tởm của lãoTrương mỗi lần nhìn mình liền thấy buồn nôn.
Đại bá mẫu thật sự tưởng nàng ngốc, không nhìn ra được ý đồ của bọn họ.
Nay, rõ ràng là Ngô thị đã quyết tâm gán ghép Khương Viên Viên cho tên què họ Trương.
Bà ta bắt đầu đập cửa ầm ầm: “Mở cửa! Mở cửa mau! Ta cùng đại bá ngươi đã bàn bạc đâu vào đấy rồi.
Chỉ cần ngươi bằng lòng lấy phu quân, lão Trương sẽ cho nhà ta mười lượng bạc.
Ngươi chẳng lẽ không biết hắn ta giàu có sao? Chỉ cần gả cho hắn ta, sau này còn lo gì không có ngày tháng tốt đẹp?”
“Đám nữ nhi các ngươi thật không biết điều, như ngươi mà được mười lượng bạc đã là nhất rồi, còn muốn được công tử nhà nào để mắt tới rước về làm thiếp à?”
Tiếng Ngô thị ồn ào làm người ta bực bội.
Khương Viên Viên nghe thấy dường như là Trương thẩm nhà bên cạnh sang khuyên can vài câu, lại bị bà ta mắng đuổi.
Nàng bèn mở cửa, lạnh mặt nói: “Lão Trương tốt như vậy, sao bá nương không gả đường tỷ cho hắn ta đi?”
Ngô thị nhìn nàng đầy căm ghét, thầm nghĩ mình cũng muốn gả con gái cho tên Trương què, nhưng con gái mình không xinh đẹp bằng con bé chết tiệt này, Trương què đã chỉ đích danh mười lượng bạc chỉ dành cho Khương Viên Viên, còn con gái bà ta, hắn ta chỉ bằng lòng cho ba lượng.