Làm Giàu Mua Được Phu Quân Cấm Dục Là Thái Tử


Mười lượng bạc! Cả nhà họ cày cấy quanh năm cũng không được nhiều tiền như vậy.

Ngô thị nặn ra một nụ cười giả tạo: “Cha nương ngươi mất rồi, chúng ta là đại bá đại bá mẫu, chẳng lẽ không lo lắng cho ngươi? Ngươi lấy chồng tốt, cha nương ngươi dưới suối vàng cũng được an lòng.”

Trong mắt Khương Viên Viên là sự châm chọc không hề che giấu: “Vậy mười lượng bạc đâu? Đưa tiền cho ta trước, ta sẽ suy nghĩ.”

Mắt Ngô thị đảo quanh: “Nha đầu này cần nhiều tiền như vậy làm gì? Ta cùng đại bá ngươi sẽ giữ hộ, sau này ngươi cần, chúng ta sẽ đưa cho.”

Vừa dứt lời, Khương Viên Viên liền đóng sầm cửa lại, chán ghét cái kiểu muốn không mất tiền mua bán này của bà ta.

Nàng mặc kệ người ngoài cửa có làm ầm ĩ thế nào, cứ coi như không nghe thấy.

Trong sân lạnh lẽo, gió thu thổi qua càng thêm hiu quạnh.


Nàng sống một mình, mấy hôm trước đã nhờ các thúc bá trong làng giúp xây cao tường rào, còn đóng thêm vài cây đinh lên trên.

Nếu có kẻ muốn làm điều bất chính, khi trèo tường sẽ phải chịu chút đau đớn, cũng giúp nàng có thời gian kêu cứu.

Lu nước trống không, Khương Viên Viên đi gánh nước.

Chưa gánh được một gầu, trán nàng đã lấm tấm mồ hôi.

Nàng làm những việc nặng nhọc này luôn thấy lực bất tòng tâm.

Từ khi cha nương mất, lu nước trong nhà cũng chưa bao giờ đầy.


Sức nàng nhỏ, mỗi lần chỉ gánh được nửa gầu nước.

Chưa gánh được mấy lượt, đã có người đến gõ cửa.

Khương Viên Viên thật sự lo tấm gỗ mỏng manh nhà mình sẽ bị gõ hỏng.

Lần này đến là cục vàng nhà đại bá, tiểu đường đệ Khương Phú Quý.

Cả nhà đại bá nương đều không phải người tốt, tiểu đường đệ này tuổi còn nhỏ mà đã quen bắt nạt người khác, trước kia rất thích lẽo đẽo theo sau nàng mắng nàng là đồ con gái vô dụng.

Nghe thấy tiếng thằng nhóc này, Khương Viên Viên xoạt một cái mở cửa.

Cửa vừa mở, Khương Phú Quý liền chuồn vào trong như con chạch, đánh hơi khắp nơi như chó: “Tốt lắm, Khương Viên Viên, ngươi dám ăn trứng gà!”

Người lớn làm việc còn giữ chút thể diện, nhưng với trẻ con thì thể diện chẳng là gì, còn không bằng một viên kẹo.

Khương Phú Quý vừa nghe mẫu thân nói, người đường tỷ phá gia chi tử này không chịu lấy chồng kiếm bạc cho hắn ta, bây giờ còn dám lén ăn trứng gà, làm sao hắn ta có thể nhịn được?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận