Chú Lượng đồng ý rồi cúp máy.
Tiêu Doanh Xuân gãi đầu, do dự không biết có nên hỏi thẳng Cát Xuân Ngọc không, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại thấy không cần thiết.
Chuyện này, ai chủ động thì sẽ mất lợi thế.
Dù sao cũng không phải cô nợ tiền, không cần quan tâm.
Gần trưa, chú Lượng giao đến lô hàng đầu tiên: ba nghìn thùng bánh quy nén và hai nghìn thùng nước.
Sau sự cố với dì mình, Tiêu Doanh Xuân không chút chần chừ mà thanh toán toàn bộ số tiền còn lại cho lô hàng này, đồng thời dặn chú Lượng: "Lần sau giao hàng, cháu cũng sẽ thanh toán ngay tại chỗ."
Chú Lượng vui đến mức nếp nhăn nơi đuôi mắt cũng giật giật: "Thế thì tốt quá! Cháu cần hàng gấp, nhiều món chú còn phải ứng trước tiền để điều từ nơi khác về."
Lô hàng này, Tiêu Doanh Xuân không ép giá, vì chênh lệch giá quá lớn, cô chỉ muốn mọi chuyện suôn sẻ.
Do siêu thị chỉ có Phó Thần An có thể vào được, Tiêu Doanh Xuân còn nhờ chú Lượng để lại hai chiếc xe kéo nhỏ có thể ra vào cửa sau, rồi dùng chức năng sắp xếp hàng hóa tự động để chất đầy hai chiếc xe kéo.
Chú Lượng vui vẻ đồng ý và hứa sẽ giao chuyến hàng thứ hai vào buổi tối.
Tiêu Doanh Xuân khóa cửa chính của siêu thị, mở cửa sau, và sử dụng hệ thống sắp xếp hàng hóa tự động để chất bánh quy nén và nước khoáng ở gần cửa sau.
Không lâu sau, Phó Thần An đến.
Nhìn thấy hai chiếc xe kéo đầy hàng, mắt anh sáng lên.
Tiêu Doanh Xuân chỉ vào hai chiếc xe kéo: "Anh kéo từng xe ra ngoài, xe trống quay lại đây, tôi sẽ chất hàng tiếp.
Như vậy sẽ nhanh hơn."
Phó Thần An đồng ý và đưa cho Tiêu Doanh Xuân một chiếc túi da cừu.
Mở túi ra, bên trong là hai mươi thỏi vàng, đầy túi.
Số tiền còn lại đã được thanh toán.
"Được rồi.
Anh kéo hàng đi."
Phó Thần An kéo một xe hàng ra ngoài cửa sau, các binh lính đang chờ sẵn liền nhanh chóng dỡ hàng và chất lên xe ngựa, sau đó để Phó Thần An kéo xe trống trở lại.
Chạy tới chạy lui vài lần, Phó Thần An cảm thấy có gì đó không ổn.
Một xe hàng vừa ra ngoài, chỉ trong chốc lát quay lại thì chiếc xe kéo còn lại đã được chất đầy hàng một cách nhanh chóng và gọn gàng.
Tiêu Doanh Xuân chất hàng lại nhanh như vậy mà không hề đổ mồ hôi?
Dù có thắc mắc nhưng Phó Thần An không hỏi: cửa hàng này vốn đã kỳ lạ, con người có kỳ lạ một chút cũng không sao.
Chẳng bao lâu sau, số nước và bánh quy nén trong kho đã được giao hết.
Tiêu Doanh Xuân giải thích: "Kho hàng nhà tôi chỉ có chừng này, một lần chỉ chứa được bấy nhiêu.
Anh đợi thêm hai canh giờ nữa, số hàng còn lại sẽ gần xong."
"Được." Phó Thần An không do dự, quay người đi ngay.
Hiện tại, mấy nghìn thùng vật tư này đủ để họ bắt đầu cuộc chiến.
Nếu mọi việc suôn sẻ, không chừng họ có thể chiếm được thành Ung Châu mà không cần thêm vật tư.
Khi bước đến cửa, Phó Thần An như chợt nhớ ra điều gì: "Chủ tiệm Tiêu, chỗ cô có thuốc trị thương ngoài và rượu mạnh để rửa vết thương không?"
Tiêu Doanh Xuân nghe liền hiểu: "Anh sợ bị thương trong chiến đấu mà không có thuốc, đúng không? Cái này dễ giải quyết...!Anh đưa tiền, tôi sẽ đi điều hàng."
Phó Thần An hiểu ý, nói một câu "Cô đợi đấy" rồi quay người đi ra ngoài.
Chẳng bao lâu sau, Phó Thần An ướt đẫm mồ hôi chạy vào, đưa thêm một chiếc túi, bên trong có hai mươi thỏi bạc mười lượng và mười thỏi vàng mười lượng.